• - Từ "CƠ HỌC LƯỢNG TỬ", đến "CƠ HỌC HIỆN TẠI" (Current Mechanics), chúng ta mất 100 (năm) để hiểu.
    - Từ "CƠ HỌC HIỆN TẠI" (Current Mechanics), đến "CƠ HỌC HIỆN TẠI - VĨNH CỬU" (Timeless - Current Mechanics), chúng ta mất 100 (năm) để hiểu.
    - Còn để hiểu xong "CƠ HỌC LƯỢNG TỬ", chúng ta đã cập nhật được KHOA HỌC CƠ BẢN, 100 năm cách đây (1925).
    - Nghĩa là để hiểu "CƠ HỌC HIỆN TẠI" (Current Mechanics), chúng ta cần 200 (năm) đối với một người đã hiểu "CƠ HỌC LƯỢNG TỬ". Để hiểu "CƠ HỌC HIỆN TẠI - VĨNH CỬU" (Timeless - Current Mechanics), chúng ta cần 300 (năm) đối với một người đã hiểu "CƠ HỌC LƯỢNG TỬ".
    - Tuy nhiên, THUYẾT HIỆN TẠI (*), có thể rút ngắn khoảng cách tri thức đó thành 30 phút, cho một người muốn hiểu "CƠ HỌC HIỆN TẠI" (Current Mechanics) là gì Đó được gọi là "GIÁ TRỊ "vô hạn"" (Infinite Value) của THUYẾT HIỆN TẠI (*), trong việc phát minh ra ÁNH SÁNG bên trong bạn, như cách mà Người Tiền Sử đã "phát minh ra lửa" thông qua cọ sát "2 viên đá" (với điều kiện phải "cọ sát" - nếu không thì cũng như không).
    - Từ "CƠ HỌC LƯỢNG TỬ", đến "CƠ HỌC HIỆN TẠI" (Current Mechanics), chúng ta mất 100 (năm) để hiểu. - Từ "CƠ HỌC HIỆN TẠI" (Current Mechanics), đến "CƠ HỌC HIỆN TẠI - VĨNH CỬU" (Timeless - Current Mechanics), chúng ta mất 100 (năm) để hiểu. - Còn để hiểu xong "CƠ HỌC LƯỢNG TỬ", chúng ta đã cập nhật được KHOA HỌC CƠ BẢN, 100 năm cách đây (1925). - Nghĩa là để hiểu "CƠ HỌC HIỆN TẠI" (Current Mechanics), chúng ta cần 200 (năm) đối với một người đã hiểu "CƠ HỌC LƯỢNG TỬ". Để hiểu "CƠ HỌC HIỆN TẠI - VĨNH CỬU" (Timeless - Current Mechanics), chúng ta cần 300 (năm) đối với một người đã hiểu "CƠ HỌC LƯỢNG TỬ". - Tuy nhiên, THUYẾT HIỆN TẠI (*), có thể rút ngắn khoảng cách tri thức đó thành 30 phút, cho một người muốn hiểu "CƠ HỌC HIỆN TẠI" (Current Mechanics) là gì? Đó được gọi là "GIÁ TRỊ "vô hạn"" (Infinite Value) của THUYẾT HIỆN TẠI (*), trong việc phát minh ra ÁNH SÁNG bên trong bạn, như cách mà Người Tiền Sử đã "phát minh ra lửa" thông qua cọ sát "2 viên đá" (với điều kiện phải "cọ sát" - nếu không thì cũng như không).
    Love
    1
    0 Comments 0 Shares 225 Views
  • “TỪ ""TRĂM NĂM" TRONG CÕI NGƯỜI TA" ĐẾN "MUA VUI CŨNG ĐƯỢC MỘT VÀI "TRỐNG CANH""– NGUYỄN DU VÀ NGHỆ THUẬT HIỆN TẠI HÓA THỜI GIAN”
    ///---
    Nếu “Truyện Kiều” là kiệt tác của văn học Việt Nam, thì “Thuyết Hiện Tại” – theo một nghĩa nào đó – là lời đáp mới của nhân loại dành cho câu hỏi cũ mà Nguyễn Du đã âm thầm khởi sự: “Bất tri tam bách dư niên hậu - Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như” (Không biết ba trăm năm lẻ nữa - Người đời ai khóc Tố Như chăng)
    Bởi “Trăm năm trong cõi người ta” – chính là câu mở đầu định mệnh, không chỉ của một tác phẩm, mà còn của một triết lý sống: triết lý về đời người trong dòng chảy thời gian. Và rồi, “Mua vui cũng được một vài trống canh” – lại là câu kết, khép lại cuộc hành trình ấy bằng chính nhịp đo thời gian, bằng tiếng vọng của khoảnh khắc hiện tại – “một vài trống canh”.
    Hai cánh cửa mở và khép của “Truyện Kiều” – đều là thời gian. Nhưng giữa hai cánh cửa ấy, Nguyễn Du đã vẽ nên điều vượt khỏi thời gian: "tâm hồn con người". Chính ở đây, “Thuyết Hiện Tại” (*) tìm thấy trong Nguyễn Du một người bạn đồng hành – người đã sống trước chúng ta hơn hai thế kỷ, nhưng lại “hiện tại hóa” thời gian bằng cách nhìn thấy bản chất bất diệt của đời sống ngay trong sự hữu hạn.
    1. “Trăm năm” – Một cách gọi khác của “Tạm thời”
    “Trăm năm trong cõi người ta” – câu thơ tưởng như nói về độ dài của đời người, nhưng thực ra là nói về độ ngắn của kiếp sống. Bởi trong cái nhìn của Nguyễn Du, “trăm năm” không phải là một con số chính xác, mà là biểu tượng cho một chu kỳ nhân sinh, một đoạn đường hữu hạn nằm giữa vô hạn.
    Khi ông viết “trăm năm”, ông không đếm tuổi đời – ông đo độ mong manh của kiếp người.
    Còn khi ông viết “chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau”, ông không chỉ than thân phận – ông chạm vào Định luật nhân quả: rằng trong cõi vô thường, mọi thứ đều chuyển động theo dòng năng lượng của nhân duyên, nghiệp quả và lựa chọn.
    Nếu Einstein từng nói: “Thời gian chỉ là ảo giác dai dẳng”, thì Nguyễn Du – bằng ngôn ngữ thi ca – đã cảm nhận điều đó từ hơn hai thế kỷ trước. Bởi khi một người có thể nhìn thấy toàn bộ “trăm năm” chỉ trong một câu thơ, nghĩa là ông đang nhìn từ ngoài thời gian.
    Đó chính là điểm khởi đầu của “Thuyết Hiện Tại” (*): khi ta nhận ra rằng toàn bộ quá khứ và tương lai chỉ là những hình chiếu của Hiện tại.
    Nguyễn Du, trong sự bi thương của “Trải qua một cuộc bể dâu / Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”, đã không chỉ kể lại chuyện đời – mà còn thấy được bản chất vô thường của mọi câu chuyện. Mỗi “bể dâu” – là một vòng xoay của thời gian, nhưng người biết nhìn – sẽ thấy rằng mọi bể dâu chỉ đang xảy ra trong hiện tại này.
    2. “Một vài trống canh” – Khoảnh khắc bất tử của người tỉnh thức
    Nếu “Trăm năm” là ẩn dụ của quá khứ và dòng nhân sinh, thì “Trống canh” lại là biểu tượng của khoảnh khắc – của ngay bây giờ.
    Hãy thử lắng nghe lại:
    “Thiện căn ở tại lòng ta,
    Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài,
    Lời quê chắp nhặt dông dài,
    Mua vui cũng được một vài trống canh.”
    Nguyễn Du, sau tất cả những khổ đau của “Đoạn trường Tân thanh”, không chọn kết bằng triết lý cao siêu hay lời giảng đạo xa rời sự thật. Ông kết bằng “một vài trống canh” – tức là một khoảnh khắc bình thường, giản dị, khi con người chỉ còn nghe tiếng thời gian gõ nhịp trong đêm tĩnh lặng.
    Nhưng chính lúc ấy – ông đã chạm vào "Hiện tại tuyệt đối".
    Người ta tưởng ông chỉ nói chơi: “Mua vui” cho độc giả. Nhưng thật ra, đó là cái vui của người đã thấy thấu thời gian.
    Khi ta biết rằng “trăm năm” chỉ là mộng, thì chỉ còn lại một vài trống canh này – là thật.
    Khi ta biết rằng “chữ tài chữ mệnh” chỉ là sóng, thì chỉ còn lại “chữ tâm” – là gốc.
    Nguyễn Du không kết thúc bằng lời than, mà bằng một sự buông xả hoàn toàn – nơi thời gian tan vào tiếng trống, nơi con người và đời sống không còn hai.
    Trong ngôn ngữ của “Thuyết Hiện Tại” (*), đó chính là khoảnh khắc phi thời gian – nơi người biết sống không còn bị quá khứ chi phối, không còn bị tương lai ám ảnh, mà hòa vào dòng chảy duy nhất: "Hiện tại".
    3. Danh nhân và sự “Hiện tại hóa” thời gian
    Những bậc danh nhân – từ Nguyễn Du, Trịnh Công Sơn, Leonardo da Vinci đến Einstein – đều có một điểm chung: họ sống nhiều hơn trong một khoảnh khắc so với người khác trong cả một đời.
    Đó là vì họ hiện tại hóa thời gian.
    Họ không đếm thời gian – họ kinh nghiệm thời gian.
    Không sống “qua” từng ngày – mà sống trong từng ngày.
    Nguyễn Du sống giữa thế kỷ biến động, nhưng mỗi dòng thơ của ông lại như một điểm dừng trong dòng chảy. Ở đó, người đọc cảm nhận được một người đã sống quá sâu trong khoảnh khắc hiện tại, đến mức ký ức của ông trở thành di sản của muôn đời.
    Khi sống trọn vẹn trong hiện tại, người ta chạm được vào tầng sâu của sự tồn tại – nơi thời gian không còn tuyến tính, mà trở thành vòng tròn của nhận thức.
    Đó là lý do vì sao “Truyện Kiều” vẫn sống sau hàng trăm năm – vì nó không chỉ là chuyện của “ngày xưa”, mà là chuyện của mỗi khoảnh khắc đang diễn ra trong tâm thức người đọc hôm nay.
    Nguyễn Du đã không chỉ viết cho thời đại mình – ông viết cho "Hiện tại vĩnh cửu".
    Và chính điều đó khiến ông trở thành “người của mọi thời gian” – hay nói theo “Thuyết Hiện Tại”: người của Không-Thời-Gian - Người Hiện Tại.
    4. “Thời gian” trong Thuyết Hiện Tại – Từ ý niệm đến kinh nghiệm
    “Thuyết Hiện Tại” khẳng định rằng:
    “Thời gian không phải là thứ trôi qua, mà là thứ được tạo ra – trong tâm trí người quan sát.”
    Khi tâm còn đang trong ký ức, ta gọi đó là quá khứ.
    Khi tâm còn đang dự tưởng, ta gọi đó là tương lai.
    Nhưng khi tâm trở về trọn vẹn với chính nó, không còn bị kéo bởi hai đầu, ta gọi đó là Hiện tại.
    Nguyễn Du đã làm được điều đó bằng trực giác thi ca – khi ông để cho từng câu thơ trở thành gương soi tâm thức.
    Từng chữ “Trăm năm” hay “Trống canh” không chỉ là thời gian vật lý, mà là nhịp đập của ý thức con người trong dòng chảy vô tận.
    Nếu Einstein giải phóng con người khỏi “thời gian vật lý”, thì Nguyễn Du bằng cách nào đó giải phóng con người khỏi “thời gian tâm lý”.
    Một người bằng phương trình, một người bằng câu thơ – nhưng cả hai đều gặp nhau tại cùng một điểm: "Hiện tại là nền tảng của vũ trụ".
    5. Sống trong Hiện tại – Sống bên ngoài thời gian
    Khi hiểu “Truyện Kiều” bằng con mắt của "Thuyết Hiện Tại" (*), ta thấy đó không chỉ là bi kịch – mà là hành trình thức tỉnh.
    Từ “trăm năm” đầy lầm lạc, qua “cuộc bể dâu” đầy đau khổ, đến “chữ tâm” và “trống canh” – Nguyễn Du đã dẫn chúng ta đi qua vòng luân hồi của thời gian, để trở về hiện tại của lòng người.
    Và đó cũng là hành trình của mỗi chúng ta.
    Khi một người còn sống trong ký ức – họ là Kiều giữa đoạn trường.
    Khi một người sống trong mong cầu – họ là Từ Hải đang nuôi ảo vọng.
    Nhưng khi một người trở về, nhìn đời bằng “chữ tâm” – họ chính là Nguyễn Du, người chứng kiến tất cả mà không còn bị dính mắc vào bất cứ điều gì.
    Sống trong Hiện tại – không phải là trốn khỏi thời gian, mà là hiểu được thời gian để tự do với nó - và vì vậy vượt thoát khỏi thời gian.
    Nguyễn Du đã làm được điều đó bằng thơ.
    Còn ta – có thể làm điều đó bằng hơi thở, bằng công việc, bằng mỗi khoảnh khắc đang sống.
    6. Di sản của Hiện tại
    “Thiện căn ở tại lòng ta” – là câu tuyên ngôn của người tỉnh thức.
    Nguyễn Du không tìm “thiện căn” trong đạo lý bên ngoài, mà trong tâm hiện tại.
    Khi con người trở về với chính mình, mọi căn lành đều nảy nở, vì không còn phân tách giữa “tôi” và “cuộc đời”.
    Thuyết Hiện Tại gọi đây là trạng thái nhất thể (Oneness) – nơi mọi sự vật đều là biểu hiện của cùng một năng lượng sống.
    Nguyễn Du gọi đó là “chữ tâm” – một từ ngắn gọn, nhưng chứa trọn cả vũ trụ quan.
    Bởi vậy, “Truyện Kiều” không chỉ là tác phẩm nghệ thuật – mà là một bài kinh về Hiện tại, được viết bằng ngôn ngữ của con người, để thức tỉnh con người khỏi cơn mê của thời gian.
    7. Kết luận – Khi “Trăm năm” tan vào “một vài trống canh”
    Khi ta đọc lại “Truyện Kiều” hôm nay – không phải để thương Kiều, cũng không chỉ để kính Nguyễn Du – mà là để thấy chính mình trong dòng thời gian đó.
    Bởi mỗi người trong chúng ta đều đang sống một “trăm năm” của riêng mình, và sẽ có một ngày, tất cả chỉ còn lại “một vài trống canh”.
    Nhưng nếu ta biết sống hiện tại hóa từng giây phút, thì từng “trống canh” ấy chính là vĩnh cửu.
    Nguyễn Du – người đã sống qua thời đại của chiến tranh, của loạn lạc, của chia lìa – vẫn để lại cho chúng ta thông điệp bất tử:
    “Thiện căn ở tại lòng ta,
    Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.”
    Và "Thuyết Hiện Tại" (*) chỉ xin nối tiếp ánh sáng ấy – để nhắc nhân gian rằng:
    "Hiện tại là tất cả. Thời gian chỉ là một đoạn thẳng (hay đoạn cong) trong gương soi của Hiện tại. Và sống trọn vẹn trong hiện tại – chính là cách duy nhất để làm cho đời mình trở thành vĩnh cửu."
    ///---
    (Một góc nhìn của "TK (*) – "Thuyết Hiện Tại" (*)" | Ngày 5-10-2025)
    ///---
    “TỪ ""TRĂM NĂM" TRONG CÕI NGƯỜI TA" ĐẾN "MUA VUI CŨNG ĐƯỢC MỘT VÀI "TRỐNG CANH""– NGUYỄN DU VÀ NGHỆ THUẬT HIỆN TẠI HÓA THỜI GIAN” ///--- Nếu “Truyện Kiều” là kiệt tác của văn học Việt Nam, thì “Thuyết Hiện Tại” – theo một nghĩa nào đó – là lời đáp mới của nhân loại dành cho câu hỏi cũ mà Nguyễn Du đã âm thầm khởi sự: “Bất tri tam bách dư niên hậu - Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như” (Không biết ba trăm năm lẻ nữa - Người đời ai khóc Tố Như chăng?) Bởi “Trăm năm trong cõi người ta” – chính là câu mở đầu định mệnh, không chỉ của một tác phẩm, mà còn của một triết lý sống: triết lý về đời người trong dòng chảy thời gian. Và rồi, “Mua vui cũng được một vài trống canh” – lại là câu kết, khép lại cuộc hành trình ấy bằng chính nhịp đo thời gian, bằng tiếng vọng của khoảnh khắc hiện tại – “một vài trống canh”. Hai cánh cửa mở và khép của “Truyện Kiều” – đều là thời gian. Nhưng giữa hai cánh cửa ấy, Nguyễn Du đã vẽ nên điều vượt khỏi thời gian: "tâm hồn con người". Chính ở đây, “Thuyết Hiện Tại” (*) tìm thấy trong Nguyễn Du một người bạn đồng hành – người đã sống trước chúng ta hơn hai thế kỷ, nhưng lại “hiện tại hóa” thời gian bằng cách nhìn thấy bản chất bất diệt của đời sống ngay trong sự hữu hạn. 1. “Trăm năm” – Một cách gọi khác của “Tạm thời” “Trăm năm trong cõi người ta” – câu thơ tưởng như nói về độ dài của đời người, nhưng thực ra là nói về độ ngắn của kiếp sống. Bởi trong cái nhìn của Nguyễn Du, “trăm năm” không phải là một con số chính xác, mà là biểu tượng cho một chu kỳ nhân sinh, một đoạn đường hữu hạn nằm giữa vô hạn. Khi ông viết “trăm năm”, ông không đếm tuổi đời – ông đo độ mong manh của kiếp người. Còn khi ông viết “chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau”, ông không chỉ than thân phận – ông chạm vào Định luật nhân quả: rằng trong cõi vô thường, mọi thứ đều chuyển động theo dòng năng lượng của nhân duyên, nghiệp quả và lựa chọn. Nếu Einstein từng nói: “Thời gian chỉ là ảo giác dai dẳng”, thì Nguyễn Du – bằng ngôn ngữ thi ca – đã cảm nhận điều đó từ hơn hai thế kỷ trước. Bởi khi một người có thể nhìn thấy toàn bộ “trăm năm” chỉ trong một câu thơ, nghĩa là ông đang nhìn từ ngoài thời gian. Đó chính là điểm khởi đầu của “Thuyết Hiện Tại” (*): khi ta nhận ra rằng toàn bộ quá khứ và tương lai chỉ là những hình chiếu của Hiện tại. Nguyễn Du, trong sự bi thương của “Trải qua một cuộc bể dâu / Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”, đã không chỉ kể lại chuyện đời – mà còn thấy được bản chất vô thường của mọi câu chuyện. Mỗi “bể dâu” – là một vòng xoay của thời gian, nhưng người biết nhìn – sẽ thấy rằng mọi bể dâu chỉ đang xảy ra trong hiện tại này. 2. “Một vài trống canh” – Khoảnh khắc bất tử của người tỉnh thức Nếu “Trăm năm” là ẩn dụ của quá khứ và dòng nhân sinh, thì “Trống canh” lại là biểu tượng của khoảnh khắc – của ngay bây giờ. Hãy thử lắng nghe lại: “Thiện căn ở tại lòng ta, Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài, Lời quê chắp nhặt dông dài, Mua vui cũng được một vài trống canh.” Nguyễn Du, sau tất cả những khổ đau của “Đoạn trường Tân thanh”, không chọn kết bằng triết lý cao siêu hay lời giảng đạo xa rời sự thật. Ông kết bằng “một vài trống canh” – tức là một khoảnh khắc bình thường, giản dị, khi con người chỉ còn nghe tiếng thời gian gõ nhịp trong đêm tĩnh lặng. Nhưng chính lúc ấy – ông đã chạm vào "Hiện tại tuyệt đối". Người ta tưởng ông chỉ nói chơi: “Mua vui” cho độc giả. Nhưng thật ra, đó là cái vui của người đã thấy thấu thời gian. Khi ta biết rằng “trăm năm” chỉ là mộng, thì chỉ còn lại một vài trống canh này – là thật. Khi ta biết rằng “chữ tài chữ mệnh” chỉ là sóng, thì chỉ còn lại “chữ tâm” – là gốc. Nguyễn Du không kết thúc bằng lời than, mà bằng một sự buông xả hoàn toàn – nơi thời gian tan vào tiếng trống, nơi con người và đời sống không còn hai. Trong ngôn ngữ của “Thuyết Hiện Tại” (*), đó chính là khoảnh khắc phi thời gian – nơi người biết sống không còn bị quá khứ chi phối, không còn bị tương lai ám ảnh, mà hòa vào dòng chảy duy nhất: "Hiện tại". 3. Danh nhân và sự “Hiện tại hóa” thời gian Những bậc danh nhân – từ Nguyễn Du, Trịnh Công Sơn, Leonardo da Vinci đến Einstein – đều có một điểm chung: họ sống nhiều hơn trong một khoảnh khắc so với người khác trong cả một đời. Đó là vì họ hiện tại hóa thời gian. Họ không đếm thời gian – họ kinh nghiệm thời gian. Không sống “qua” từng ngày – mà sống trong từng ngày. Nguyễn Du sống giữa thế kỷ biến động, nhưng mỗi dòng thơ của ông lại như một điểm dừng trong dòng chảy. Ở đó, người đọc cảm nhận được một người đã sống quá sâu trong khoảnh khắc hiện tại, đến mức ký ức của ông trở thành di sản của muôn đời. Khi sống trọn vẹn trong hiện tại, người ta chạm được vào tầng sâu của sự tồn tại – nơi thời gian không còn tuyến tính, mà trở thành vòng tròn của nhận thức. Đó là lý do vì sao “Truyện Kiều” vẫn sống sau hàng trăm năm – vì nó không chỉ là chuyện của “ngày xưa”, mà là chuyện của mỗi khoảnh khắc đang diễn ra trong tâm thức người đọc hôm nay. Nguyễn Du đã không chỉ viết cho thời đại mình – ông viết cho "Hiện tại vĩnh cửu". Và chính điều đó khiến ông trở thành “người của mọi thời gian” – hay nói theo “Thuyết Hiện Tại”: người của Không-Thời-Gian - Người Hiện Tại. 4. “Thời gian” trong Thuyết Hiện Tại – Từ ý niệm đến kinh nghiệm “Thuyết Hiện Tại” khẳng định rằng: “Thời gian không phải là thứ trôi qua, mà là thứ được tạo ra – trong tâm trí người quan sát.” Khi tâm còn đang trong ký ức, ta gọi đó là quá khứ. Khi tâm còn đang dự tưởng, ta gọi đó là tương lai. Nhưng khi tâm trở về trọn vẹn với chính nó, không còn bị kéo bởi hai đầu, ta gọi đó là Hiện tại. Nguyễn Du đã làm được điều đó bằng trực giác thi ca – khi ông để cho từng câu thơ trở thành gương soi tâm thức. Từng chữ “Trăm năm” hay “Trống canh” không chỉ là thời gian vật lý, mà là nhịp đập của ý thức con người trong dòng chảy vô tận. Nếu Einstein giải phóng con người khỏi “thời gian vật lý”, thì Nguyễn Du bằng cách nào đó giải phóng con người khỏi “thời gian tâm lý”. Một người bằng phương trình, một người bằng câu thơ – nhưng cả hai đều gặp nhau tại cùng một điểm: "Hiện tại là nền tảng của vũ trụ". 5. Sống trong Hiện tại – Sống bên ngoài thời gian Khi hiểu “Truyện Kiều” bằng con mắt của "Thuyết Hiện Tại" (*), ta thấy đó không chỉ là bi kịch – mà là hành trình thức tỉnh. Từ “trăm năm” đầy lầm lạc, qua “cuộc bể dâu” đầy đau khổ, đến “chữ tâm” và “trống canh” – Nguyễn Du đã dẫn chúng ta đi qua vòng luân hồi của thời gian, để trở về hiện tại của lòng người. Và đó cũng là hành trình của mỗi chúng ta. Khi một người còn sống trong ký ức – họ là Kiều giữa đoạn trường. Khi một người sống trong mong cầu – họ là Từ Hải đang nuôi ảo vọng. Nhưng khi một người trở về, nhìn đời bằng “chữ tâm” – họ chính là Nguyễn Du, người chứng kiến tất cả mà không còn bị dính mắc vào bất cứ điều gì. Sống trong Hiện tại – không phải là trốn khỏi thời gian, mà là hiểu được thời gian để tự do với nó - và vì vậy vượt thoát khỏi thời gian. Nguyễn Du đã làm được điều đó bằng thơ. Còn ta – có thể làm điều đó bằng hơi thở, bằng công việc, bằng mỗi khoảnh khắc đang sống. 6. Di sản của Hiện tại “Thiện căn ở tại lòng ta” – là câu tuyên ngôn của người tỉnh thức. Nguyễn Du không tìm “thiện căn” trong đạo lý bên ngoài, mà trong tâm hiện tại. Khi con người trở về với chính mình, mọi căn lành đều nảy nở, vì không còn phân tách giữa “tôi” và “cuộc đời”. Thuyết Hiện Tại gọi đây là trạng thái nhất thể (Oneness) – nơi mọi sự vật đều là biểu hiện của cùng một năng lượng sống. Nguyễn Du gọi đó là “chữ tâm” – một từ ngắn gọn, nhưng chứa trọn cả vũ trụ quan. Bởi vậy, “Truyện Kiều” không chỉ là tác phẩm nghệ thuật – mà là một bài kinh về Hiện tại, được viết bằng ngôn ngữ của con người, để thức tỉnh con người khỏi cơn mê của thời gian. 7. Kết luận – Khi “Trăm năm” tan vào “một vài trống canh” Khi ta đọc lại “Truyện Kiều” hôm nay – không phải để thương Kiều, cũng không chỉ để kính Nguyễn Du – mà là để thấy chính mình trong dòng thời gian đó. Bởi mỗi người trong chúng ta đều đang sống một “trăm năm” của riêng mình, và sẽ có một ngày, tất cả chỉ còn lại “một vài trống canh”. Nhưng nếu ta biết sống hiện tại hóa từng giây phút, thì từng “trống canh” ấy chính là vĩnh cửu. Nguyễn Du – người đã sống qua thời đại của chiến tranh, của loạn lạc, của chia lìa – vẫn để lại cho chúng ta thông điệp bất tử: “Thiện căn ở tại lòng ta, Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.” Và "Thuyết Hiện Tại" (*) chỉ xin nối tiếp ánh sáng ấy – để nhắc nhân gian rằng: "Hiện tại là tất cả. Thời gian chỉ là một đoạn thẳng (hay đoạn cong) trong gương soi của Hiện tại. Và sống trọn vẹn trong hiện tại – chính là cách duy nhất để làm cho đời mình trở thành vĩnh cửu." ///--- (Một góc nhìn của "TK (*) – "Thuyết Hiện Tại" (*)" | Ngày 5-10-2025) ///---
    0 Comments 0 Shares 293 Views
  • (*) Năm 2030 nhìn lại "Thuyết Hiện Tại" (*)
    ///---
    1. Sự xuất hiện của một tiếng gọi chung
    Nhìn lại những năm đầu thế kỷ XXI, thế giới dường như bị cuốn vào vòng xoáy của công nghệ, thị trường, và khủng hoảng niềm tin. Chưa bao giờ con người lại có nhiều công cụ để giao tiếp, nhưng cũng chưa bao giờ lại thấy mình lạc lõng đến thế. Sự phân mảnh của thông tin, áp lực của tăng trưởng kinh tế, và sự phức tạp của chính trị toàn cầu khiến cho cái nhìn về tương lai vừa đầy hứa hẹn vừa chất chứa bất an.
    Trong bối cảnh ấy, Thuyết Hiện Tại vang lên như một tiếng chuông. Nó không phải là một giáo điều mới, mà là sự trở về với cái mà nhân loại vốn đã biết từ lâu: rằng chỉ có hiện tại là có thật. Từ triết học phương Đông, tôn giáo phương Tây, đến khoa học hiện đại – tất cả đã từng chạm đến sự thật này. Nhưng chỉ đến khi bước vào thế kỷ XXI, khi loài người trải nghiệm đồng thời sự bùng nổ của thông tin lẫn sự khủng hoảng ý nghĩa, thì cái gọi là Thuyết Hiện Tại mới thực sự được đặt tên, hệ thống hóa và lan tỏa như một “triết học của thời đại mới”.
    (...)
    ///---
    http://www.thuyethientai.com/2025/09/nam-2030-nhin-lai-thuyet-hien-tai.html
    (*) Năm 2030 nhìn lại "Thuyết Hiện Tại" (*) ///--- 1. Sự xuất hiện của một tiếng gọi chung Nhìn lại những năm đầu thế kỷ XXI, thế giới dường như bị cuốn vào vòng xoáy của công nghệ, thị trường, và khủng hoảng niềm tin. Chưa bao giờ con người lại có nhiều công cụ để giao tiếp, nhưng cũng chưa bao giờ lại thấy mình lạc lõng đến thế. Sự phân mảnh của thông tin, áp lực của tăng trưởng kinh tế, và sự phức tạp của chính trị toàn cầu khiến cho cái nhìn về tương lai vừa đầy hứa hẹn vừa chất chứa bất an. Trong bối cảnh ấy, Thuyết Hiện Tại vang lên như một tiếng chuông. Nó không phải là một giáo điều mới, mà là sự trở về với cái mà nhân loại vốn đã biết từ lâu: rằng chỉ có hiện tại là có thật. Từ triết học phương Đông, tôn giáo phương Tây, đến khoa học hiện đại – tất cả đã từng chạm đến sự thật này. Nhưng chỉ đến khi bước vào thế kỷ XXI, khi loài người trải nghiệm đồng thời sự bùng nổ của thông tin lẫn sự khủng hoảng ý nghĩa, thì cái gọi là Thuyết Hiện Tại mới thực sự được đặt tên, hệ thống hóa và lan tỏa như một “triết học của thời đại mới”. (...) ///--- http://www.thuyethientai.com/2025/09/nam-2030-nhin-lai-thuyet-hien-tai.html
    0 Comments 0 Shares 798 Views
  • “Người Giàu Nhất Thế Giới” - Thiên Anh Hùng Ca về Nghệ thuật "Giả kim thuật Tài chính" & "Vô cực quyền "Nội tâm""
    ///---
    Trong hành trình tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời, có lẽ mỗi người trong chúng ta đều ít nhất một lần đặt ra câu hỏi: “Sự giàu có thật sự là gì” và “Người giàu nhất thế giới thực sự là ai”.
    Cuốn sách Người Giàu Nhất Thế Giới mang đến một câu trả lời bất ngờ, không phải về tiền tài, vàng bạc, bất động sản hay quyền lực, mà về sự giàu có vĩnh cửu – sự giàu có mà không một cơn khủng hoảng kinh tế nào có thể lấy đi, không một thế lực nào có thể làm mất, đó chính là sự khôn ngoan và chân lý của Đức Chúa Trời.
    Trong một phân đoạn của cuốn sách này, nhân vật Đa-vít vô cùng kinh ngạc khi nghe người gia nhân của mình nói về tin lành của Vương quốc Đức Chúa Trời. Cậu vốn quen với tư duy của thế gian: giàu có được đo bằng tiền bạc, danh vọng, hay địa vị. Nhưng người gia nhân đã tiết lộ một sự thật vĩnh cửu: “Trước hết hãy tìm kiếm Vương quốc Đức Chúa Trời và sự công chính của Ngài, thì Ngài sẽ ban cho mọi điều ấy nữa.” Câu nói tưởng chừng quen thuộc này bỗng trở thành ánh sáng phá vỡ bức màn tâm trí trong lòng Đa-vít. Cậu nhận ra rằng bao nhiêu năm qua, mình theo đuổi những thứ hữu hình mà bỏ lỡ kho báu vô giá – đó chính là mối quan hệ trực tiếp với Nguồn cội của sự sống, với Đức Chúa Trời.
    Điều làm nên sức mạnh truyền cảm hứng của cuốn sách không chỉ là những lời dạy Đạo Giáo, mà là cách những lời dạy ấy được đặt trong bối cảnh gần gũi, chân thật, qua câu chuyện của một người trẻ khát khao tìm ra ý nghĩa đời mình. Hình ảnh Đa-vít trăn trở, suy tư, rồi bối rối trước sự thật mới mẻ mà ông gia nhân tiết lộ cũng chính là hình ảnh của mỗi chúng ta. Chúng ta từng nghe đâu đó về “tìm kiếm nước Trời”, nhưng lại xem nhẹ, hoặc không hiểu hết sức mạnh của nó. Chúng ta tin rằng làm việc chăm chỉ, tích lũy tài sản, đầu tư thông minh mới là con đường đến sự giàu có. Nhưng Người Giàu Nhất Thế Giới cho ta thấy rằng tất cả những điều đó đều trống rỗng nếu không có nền tảng là sự khôn ngoan từ Trời.
    Người gia nhân trong sách không chỉ là một nhân vật phụ. Ông tượng trưng cho tiếng nói của sự thật, một tiếng nói kiên nhẫn chờ đợi trong lòng ta, chỉ chờ đến lúc ta lắng nghe. Khi Đa-vít hỏi: “Vậy danh Ngài là gì”, câu hỏi ấy không chỉ dành cho Đức Chúa (tức là Chúa Yeshua), mà còn dành cho chính ta: ta thật sự đang tôn thờ “danh” nào trong cuộc đời mình Danh vọng Tiền tài Sự nghiệp Hay danh của Đấng đã ban sự sống Đặt câu hỏi này, Đa-vít bắt đầu một hành trình biến đổi, từ sự giàu có giả tạm sang sự giàu có thật.
    Một trong những điều cuốn sách làm được rất tốt, chính là chỉ ra rằng sự khôn ngoan không bao giờ bị lỗi thời. Đa-vít sống cách chúng ta hàng ngàn năm, nhưng khát khao của cậu – sự an toàn, hạnh phúc, thành công – vẫn y nguyên như hôm nay. Cái mới không nằm ở mục tiêu, mà ở cách tiếp cận. Và sách dạy rằng: nếu ta dám đặt ưu tiên của mình vào việc tìm kiếm Vương quốc Đức Chúa Trời, thì những gì ta lo lắng sẽ có giải pháp được giải quyết. Đây là nghịch lý lớn lao của cuộc sống: khi ta bám víu vào của cải, chúng tan biến; nhưng khi ta buông để nắm lấy Chân lý, ta được thêm cả của cải lẫn sự bình an.
    Có một chi tiết trong sách khiến người đọc khó quên: hình ảnh Đa-vít nhớ lại lời người chủ (tức là Giăng) từng giảng, nhưng bao nhiêu năm anh vẫn không hiểu. Cũng như bao người, ta thường nghe những câu Kinh Thánh, những triết lý sống, rồi để chúng đi qua như gió thoảng. Chỉ khi một biến cố, một cuộc gặp gỡ, một khoảnh khắc “được gọi tên” xảy đến, ta mới nhận ra sự thật ấy đã chờ ta từ lâu. Cuốn sách khơi dậy trong ta niềm tin rằng: mọi sự thật đều có thời điểm của nó. Và khi ta sẵn sàng, sự thật ấy sẽ vang lên như tiếng chuông đánh thức. Như trong phân đoạn tiếp theo của Kinh Thánh có nói rằng, "Chớ lo lắng về ngày mai. Vì ngày mai có việc của ngày mai. Sự lo lắng ngày nào đủ cho ngày đó!" (Kinh Thánh | Lời của Chúa Yeshua), như lời nhắc nhở trực tiếp về "Giá trị của Hiện tại" (The Value of Now (VoN))) - như THUYẾT HIỆN TẠI (*) đã từng chia sẻ ở một nơi nào đó.
    Người giàu nhất thế giới, theo cách nhìn của sách, không phải là vua chúa hay tỷ phú, mà là người đã tìm thấy chìa khóa mở ra kho tàng khôn ngoan của Đức Chúa. Người ấy giàu có không phải vì nắm giữ, mà vì biết ban cho. Giàu có không phải vì có nhiều, mà vì không còn thiếu. Giàu có không phải vì sống lâu, mà vì từng giây phút được sống trong sự thật, được gắn kết với Nguồn Sự Sống.
    Khi đọc Người Giàu Nhất Thế Giới, ta có thể thấy mình trong Đa-vít. Ta cũng từng ngạc nhiên, từng hoài nghi, từng bối rối. Nhưng đồng thời, ta cũng thấy được tia sáng hy vọng: nếu Đa-vít có thể tìm thấy kho báu, thì ta cũng có thể. Bởi Chúa không phân biệt, và sự khôn ngoan của Ngài luôn sẵn sàng cho bất kỳ ai biết tìm kiếm với tấm lòng thành thật.
    Cuốn sách cũng truyền đi một thông điệp mạnh mẽ về tự do. Tự do thật sự không đến từ việc có nhiều lựa chọn, mà từ việc biết chọn điều đúng. Tự do không đến từ việc kiểm soát người khác, mà từ việc để Chúa dẫn dắt chính mình, như để HIỆN TẠI dẫn dắt chúng ta. Tự do không đến từ việc thoát khỏi khổ đau, mà từ việc thấy được ý nghĩa ngay trong khổ đau. Và chính sự khôn ngoan từ Vương quốc Đức Chúa Trời mở ra cho ta sự tự do ấy.
    Khi khép lại những trang sách, ta không còn nhìn cuộc sống bằng ánh mắt cũ. Ta bắt đầu thấy rằng mọi thử thách đều là cơ hội để tin cậy, mọi mất mát đều là lời nhắc nhở quay về với Nguồn, mọi thành công đều là món quà cần biết cách sử dụng đúng mục đích. Ta nhận ra: giàu có thật không phải là một trạng thái của ngân hàng, mà là một trạng thái của tâm hồn. Và người giàu nhất thế giới không phải là người có nhiều nhất, mà là người cần ít nhất – bởi vì người ấy đã tìm thấy tất cả trong Đức Chúa Trời - Nguồn cội của vạn vật, và trong HIỆN TẠI - Nguyên lý cho sự ra đời của vật chất.
    Như vậy, Người Giàu Nhất Thế Giới không chỉ là một cuốn sách để đọc, mà là một lời mời để sống khác đi. Nó mời ta bước ra khỏi cuộc đua vô tận của thế gian, để trở về với sự khôn ngoan vĩnh cửu. Nó không cho ta công thức làm giàu, mà cho ta nền tảng để bất kỳ công thức nào cũng trở nên có ý nghĩa. Nó không hứa hẹn ta sẽ tránh khỏi khổ đau, nhưng đảm bảo rằng ta sẽ tìm thấy niềm vui ngay trong khổ đau ấy. Và hơn hết, nó chỉ cho ta thấy: sự giàu có vĩ đại nhất là sự giàu có của một tâm hồn kết nối với Đấng Tạo Hóa.
    Và đó chính là HIỆN TẠI - Nơi duy nhất chúng ta có thể "Giả kim thuật "Kinh nghiệm"", và đi đến sự thịnh vượng trong hạnh phúc, hòa bình và bình an!
    ///---
    - Sứ điệp của HIỆN TẠI (*)
    ///---
    https://www.thegioidocsach.com/2025/09/nguoi-giau-nhat-gioi-thien-anh-hung-ca.html
    “Người Giàu Nhất Thế Giới” - Thiên Anh Hùng Ca về Nghệ thuật "Giả kim thuật Tài chính" & "Vô cực quyền "Nội tâm"" ///--- Trong hành trình tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời, có lẽ mỗi người trong chúng ta đều ít nhất một lần đặt ra câu hỏi: “Sự giàu có thật sự là gì?” và “Người giàu nhất thế giới thực sự là ai?”. Cuốn sách Người Giàu Nhất Thế Giới mang đến một câu trả lời bất ngờ, không phải về tiền tài, vàng bạc, bất động sản hay quyền lực, mà về sự giàu có vĩnh cửu – sự giàu có mà không một cơn khủng hoảng kinh tế nào có thể lấy đi, không một thế lực nào có thể làm mất, đó chính là sự khôn ngoan và chân lý của Đức Chúa Trời. Trong một phân đoạn của cuốn sách này, nhân vật Đa-vít vô cùng kinh ngạc khi nghe người gia nhân của mình nói về tin lành của Vương quốc Đức Chúa Trời. Cậu vốn quen với tư duy của thế gian: giàu có được đo bằng tiền bạc, danh vọng, hay địa vị. Nhưng người gia nhân đã tiết lộ một sự thật vĩnh cửu: “Trước hết hãy tìm kiếm Vương quốc Đức Chúa Trời và sự công chính của Ngài, thì Ngài sẽ ban cho mọi điều ấy nữa.” Câu nói tưởng chừng quen thuộc này bỗng trở thành ánh sáng phá vỡ bức màn tâm trí trong lòng Đa-vít. Cậu nhận ra rằng bao nhiêu năm qua, mình theo đuổi những thứ hữu hình mà bỏ lỡ kho báu vô giá – đó chính là mối quan hệ trực tiếp với Nguồn cội của sự sống, với Đức Chúa Trời. Điều làm nên sức mạnh truyền cảm hứng của cuốn sách không chỉ là những lời dạy Đạo Giáo, mà là cách những lời dạy ấy được đặt trong bối cảnh gần gũi, chân thật, qua câu chuyện của một người trẻ khát khao tìm ra ý nghĩa đời mình. Hình ảnh Đa-vít trăn trở, suy tư, rồi bối rối trước sự thật mới mẻ mà ông gia nhân tiết lộ cũng chính là hình ảnh của mỗi chúng ta. Chúng ta từng nghe đâu đó về “tìm kiếm nước Trời”, nhưng lại xem nhẹ, hoặc không hiểu hết sức mạnh của nó. Chúng ta tin rằng làm việc chăm chỉ, tích lũy tài sản, đầu tư thông minh mới là con đường đến sự giàu có. Nhưng Người Giàu Nhất Thế Giới cho ta thấy rằng tất cả những điều đó đều trống rỗng nếu không có nền tảng là sự khôn ngoan từ Trời. Người gia nhân trong sách không chỉ là một nhân vật phụ. Ông tượng trưng cho tiếng nói của sự thật, một tiếng nói kiên nhẫn chờ đợi trong lòng ta, chỉ chờ đến lúc ta lắng nghe. Khi Đa-vít hỏi: “Vậy danh Ngài là gì?”, câu hỏi ấy không chỉ dành cho Đức Chúa (tức là Chúa Yeshua), mà còn dành cho chính ta: ta thật sự đang tôn thờ “danh” nào trong cuộc đời mình? Danh vọng? Tiền tài? Sự nghiệp? Hay danh của Đấng đã ban sự sống? Đặt câu hỏi này, Đa-vít bắt đầu một hành trình biến đổi, từ sự giàu có giả tạm sang sự giàu có thật. Một trong những điều cuốn sách làm được rất tốt, chính là chỉ ra rằng sự khôn ngoan không bao giờ bị lỗi thời. Đa-vít sống cách chúng ta hàng ngàn năm, nhưng khát khao của cậu – sự an toàn, hạnh phúc, thành công – vẫn y nguyên như hôm nay. Cái mới không nằm ở mục tiêu, mà ở cách tiếp cận. Và sách dạy rằng: nếu ta dám đặt ưu tiên của mình vào việc tìm kiếm Vương quốc Đức Chúa Trời, thì những gì ta lo lắng sẽ có giải pháp được giải quyết. Đây là nghịch lý lớn lao của cuộc sống: khi ta bám víu vào của cải, chúng tan biến; nhưng khi ta buông để nắm lấy Chân lý, ta được thêm cả của cải lẫn sự bình an. Có một chi tiết trong sách khiến người đọc khó quên: hình ảnh Đa-vít nhớ lại lời người chủ (tức là Giăng) từng giảng, nhưng bao nhiêu năm anh vẫn không hiểu. Cũng như bao người, ta thường nghe những câu Kinh Thánh, những triết lý sống, rồi để chúng đi qua như gió thoảng. Chỉ khi một biến cố, một cuộc gặp gỡ, một khoảnh khắc “được gọi tên” xảy đến, ta mới nhận ra sự thật ấy đã chờ ta từ lâu. Cuốn sách khơi dậy trong ta niềm tin rằng: mọi sự thật đều có thời điểm của nó. Và khi ta sẵn sàng, sự thật ấy sẽ vang lên như tiếng chuông đánh thức. Như trong phân đoạn tiếp theo của Kinh Thánh có nói rằng, "Chớ lo lắng về ngày mai. Vì ngày mai có việc của ngày mai. Sự lo lắng ngày nào đủ cho ngày đó!" (Kinh Thánh | Lời của Chúa Yeshua), như lời nhắc nhở trực tiếp về "Giá trị của Hiện tại" (The Value of Now (VoN))) - như THUYẾT HIỆN TẠI (*) đã từng chia sẻ ở một nơi nào đó. Người giàu nhất thế giới, theo cách nhìn của sách, không phải là vua chúa hay tỷ phú, mà là người đã tìm thấy chìa khóa mở ra kho tàng khôn ngoan của Đức Chúa. Người ấy giàu có không phải vì nắm giữ, mà vì biết ban cho. Giàu có không phải vì có nhiều, mà vì không còn thiếu. Giàu có không phải vì sống lâu, mà vì từng giây phút được sống trong sự thật, được gắn kết với Nguồn Sự Sống. Khi đọc Người Giàu Nhất Thế Giới, ta có thể thấy mình trong Đa-vít. Ta cũng từng ngạc nhiên, từng hoài nghi, từng bối rối. Nhưng đồng thời, ta cũng thấy được tia sáng hy vọng: nếu Đa-vít có thể tìm thấy kho báu, thì ta cũng có thể. Bởi Chúa không phân biệt, và sự khôn ngoan của Ngài luôn sẵn sàng cho bất kỳ ai biết tìm kiếm với tấm lòng thành thật. Cuốn sách cũng truyền đi một thông điệp mạnh mẽ về tự do. Tự do thật sự không đến từ việc có nhiều lựa chọn, mà từ việc biết chọn điều đúng. Tự do không đến từ việc kiểm soát người khác, mà từ việc để Chúa dẫn dắt chính mình, như để HIỆN TẠI dẫn dắt chúng ta. Tự do không đến từ việc thoát khỏi khổ đau, mà từ việc thấy được ý nghĩa ngay trong khổ đau. Và chính sự khôn ngoan từ Vương quốc Đức Chúa Trời mở ra cho ta sự tự do ấy. Khi khép lại những trang sách, ta không còn nhìn cuộc sống bằng ánh mắt cũ. Ta bắt đầu thấy rằng mọi thử thách đều là cơ hội để tin cậy, mọi mất mát đều là lời nhắc nhở quay về với Nguồn, mọi thành công đều là món quà cần biết cách sử dụng đúng mục đích. Ta nhận ra: giàu có thật không phải là một trạng thái của ngân hàng, mà là một trạng thái của tâm hồn. Và người giàu nhất thế giới không phải là người có nhiều nhất, mà là người cần ít nhất – bởi vì người ấy đã tìm thấy tất cả trong Đức Chúa Trời - Nguồn cội của vạn vật, và trong HIỆN TẠI - Nguyên lý cho sự ra đời của vật chất. Như vậy, Người Giàu Nhất Thế Giới không chỉ là một cuốn sách để đọc, mà là một lời mời để sống khác đi. Nó mời ta bước ra khỏi cuộc đua vô tận của thế gian, để trở về với sự khôn ngoan vĩnh cửu. Nó không cho ta công thức làm giàu, mà cho ta nền tảng để bất kỳ công thức nào cũng trở nên có ý nghĩa. Nó không hứa hẹn ta sẽ tránh khỏi khổ đau, nhưng đảm bảo rằng ta sẽ tìm thấy niềm vui ngay trong khổ đau ấy. Và hơn hết, nó chỉ cho ta thấy: sự giàu có vĩ đại nhất là sự giàu có của một tâm hồn kết nối với Đấng Tạo Hóa. Và đó chính là HIỆN TẠI - Nơi duy nhất chúng ta có thể "Giả kim thuật "Kinh nghiệm"", và đi đến sự thịnh vượng trong hạnh phúc, hòa bình và bình an! ///--- - Sứ điệp của HIỆN TẠI (*) ///--- https://www.thegioidocsach.com/2025/09/nguoi-giau-nhat-gioi-thien-anh-hung-ca.html
    WWW.THEGIOIDOCSACH.COM
    “Người Giàu Nhất Thế Giới” - Thiên Anh Hùng Ca về Nghệ thuật "Giả kim thuật Tài chính" & "Vô cực quyền "Nội tâm""
    Người Giàu Nhất Thế Giới, Hiện Tại, Hiện Diện, Thuyết Hiện Tại, Pháp Hiện Tại, Người Hiện Tại, Sứ điệp của Hiện Tại, Nhà Lãnh Đạo Vĩ Đại Nhất Thế Giới
    0 Comments 0 Shares 907 Views
  • (*) Ngày 21-09 | Sáng
    "PHÁP HIỆN TẠI – CHÌA KHÓA VẠN NĂNG MỞ RA MỤC ĐÍCH"
    ///---
    Tôi hỏi Hoàng Gia rằng:
    “Điều gì khiến ông quan tâm đến Thuyết Hiện Tại hơn bao giờ hết
    Ông mỉm cười, trầm ngâm giây lát rồi trả lời:
    “Bởi vì Thuyết Hiện Tại chứa đựng một bí mật. Một bí mật mà tôi gọi là Chìa khóa Vạn năng. Đó chính là Pháp Hiện Tại – nguyên lý nền tảng giúp giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống, giúp vượt qua mọi thử thách, và quan trọng nhất là sống đúng mục đích.”
    1. Vấn đề thật sự – Chỉ là ảo ảnh của tâm trí
    Trong cái nhìn của Thuyết Hiện Tại, cuộc sống vốn không có vấn đề. Những gì chúng ta gọi là “vấn đề” đều xuất hiện trong thời gian tâm lý – nơi ký ức quá khứ và kỳ vọng tương lai ngự trị. Tâm trí của con người, bị nuốt chửng bởi ký ức, so sánh và tưởng tượng, đã tạo ra những “vấn đề” tưởng chừng như thật.
    Khi một sự kiện xảy ra, nó chỉ là một thử thách trong hiện tại. Nhưng tâm trí liền bọc nó trong vỏ bọc của thời gian: gắn vào nó nỗi sợ từ quá khứ, lo âu về tương lai. Và thế là, thay vì đối diện với thử thách bằng sự sáng suốt, chúng ta lại biến nó thành “vấn đề” nặng nề, triền miên.
    Vấn đề = Thử thách + Thời gian tâm lý.
    Nếu bỏ đi yếu tố thời gian tâm lý, “vấn đề” biến mất, chỉ còn lại “thử thách” trong hiện tại.
    2. Thử thách – Bản chất của cuộc sống
    Hoàng Gia tiếp tục:
    “Bản chất của cuộc sống chính là thử thách. Không có thử thách, sẽ không có sự trưởng thành. Nhưng thử thách chỉ tồn tại ở một nơi duy nhất: Khoảnh khắc Hiện tại.”
    Trong mô hình đầu tiên, chúng ta thấy rõ:
    • Vấn đề xuất hiện trong thời gian tâm lý.
    • Giải pháp áp dụng trong thời gian vật lý.
    • Thử thách tồn tại trong Hiện tại.
    • Và Mục đích được tìm thấy trong chính Khoảnh khắc Hiện tại.
    Điều này hé lộ một sự thật: Cuộc sống không bao giờ “chống lại ta”. Nó chỉ liên tục gửi đến những thử thách. Và thử thách ấy chính là cơ hội được hóa trang để ta nhận ra mục đích của mình.
    3. Giải pháp – Khi hành động gặp Hiện tại
    Nếu “vấn đề” chỉ là sản phẩm của tâm trí, vậy giải pháp nằm ở đâu
    Giải pháp không thể tìm trong quá khứ hay tương lai. Giải pháp cũng không nằm trong vòng xoáy suy nghĩ bất tận. Giải pháp chỉ xuất hiện khi ta kinh nghiệm trực tiếp Khoảnh khắc Hiện tại.
    Trong thời gian vật lý – nơi hành động thực tế diễn ra – thử thách được giải quyết. Nhưng chìa khóa để mở ra hành động sáng suốt chính là sự hiện diện.
    Khi tâm trí dừng lại, khi ta thoát khỏi “câu chuyện” của vấn đề, ta có thể nhìn rõ sự thật của tình huống. Và ngay trong đó, giải pháp lộ diện – giản dị, rõ ràng, hợp lý.
    4. Mục tiêu và Mục đích – Sự khác biệt cốt lõi
    Trong mô hình thứ hai, có một sự phân biệt quan trọng:
    • Mục tiêu thuộc về tương lai. Nó hướng đến cái ta muốn đạt được.
    • Mục đích thuộc về hiện tại. Nó gắn với thử thách ngay bây giờ.
    Con người thường chạy theo mục tiêu, nghĩ rằng đạt được nó sẽ tìm thấy ý nghĩa. Nhưng mục tiêu luôn nằm ở tương lai, và khi ta đạt được, nó lại trôi qua, để lại khoảng trống mới.
    Ngược lại, Mục đích không cần phải đợi. Nó được tìm thấy ngay trong việc đối diện và vượt qua thử thách ở Khoảnh khắc Hiện tại.
    Mục tiêu giống như một điểm đến. Mục đích giống như con đường.
    Điểm đến thay đổi, nhưng con đường chính là đời sống.
    5. Đúng Mục đích – Sự cân bằng bí mật
    Thuyết Hiện Tại gọi đó là Đúng Mục đích: trạng thái cân bằng giữa hai chiều kích:
    • Mục đích bên ngoài: giải quyết vấn đề, hoàn thành mục tiêu, đáp ứng yêu cầu của cuộc sống vật chất.
    • Mục đích bên trong: vượt qua thử thách nội tâm, học cách kinh nghiệm và trưởng thành qua Khoảnh khắc Hiện tại.
    Khi chỉ chú trọng mục đích bên ngoài, ta có thể đạt thành công vật chất nhưng lại trống rỗng bên trong.
    Khi chỉ chú trọng mục đích bên trong, ta có thể bình an nhưng dễ tách rời khỏi thế giới.
    Chỉ khi hai mặt cân bằng, ta mới chạm đến Đúng Mục đích.
    6. Phương trình Mục đích – Toán học của sự sống
    Từ mô hình này, Hoàng Gia chia sẻ một phương trình đặc biệt:
    (*) P = S(En), với mọi n
    + Trong đó:
    • P = Mục đích (Purpose).
    • S = Không gian (Space).
    • E = Sự kiện (Event).
    • n = Số đếm (Number).
    • ∀ = Với mọi.
    Phương trình này nói rằng:
    Mục đích (P) được tìm thấy trong Không gian (S) của mọi Sự kiện (E), ở bất kỳ thời điểm nào (∀n).
    Nói cách khác: Mọi sự kiện xảy ra trong đời đều chứa đựng một mục đích. Và mục đích đó chỉ hiển lộ khi ta sống trong không gian của Hiện tại.
    7. Pháp Hiện Tại – Giao điểm của mọi giải pháp
    Tại đây, Hoàng Gia khẳng định:
    “Pháp Hiện Tại chính là giao điểm của mọi giải pháp.
    Nó không chỉ là một triết lý trừu tượng. Nó là mô hình thực tiễn giúp ta:
    • Nhận diện đâu là vấn đề thật, đâu là ảo tưởng.
    • Chuyển đổi vấn đề thành thử thách.
    • Vượt qua thử thách bằng sự hiện diện.
    • Khám phá mục đích ngay trong chính hành động và trải nghiệm.”
    Nhờ Pháp Hiện Tại, chúng ta không còn bị ám ảnh bởi quá khứ, không còn bị trói buộc bởi lo âu về tương lai. Ta đứng vững trong hiện tại – nơi sự sống thật sự diễn ra.
    8. Ý nghĩa sâu xa – Thử thách là quà tặng
    Một phát hiện lớn của Thuyết Hiện Tại là: Mọi thử thách đều là quà tặng.
    Nếu không có thử thách, mục đích sẽ không bao giờ được lộ ra. Thử thách chính là cách mà vũ trụ giao tiếp với chúng ta, trao cho ta cơ hội để trưởng thành, để tìm thấy sự thật sâu hơn về bản thân.
    Nhìn như vậy, ta sẽ thôi oán trách cuộc sống. Thay vào đó, ta sẽ biết ơn những thử thách – bởi chính chúng làm cho hành trình của ta trở nên có ý nghĩa.
    9. Cuộc sống như một phương trình vũ trụ
    Khi Thuyết Hiện Tại kết hợp với Pháp Hiện Tại không chỉ là một lối sống, nó còn là một Phương trình vũ trụ.
    Trong vũ trụ này, không có sự kiện nào là vô nghĩa. Mỗi sự kiện là một mảnh ghép của mục đích lớn lao hơn. Khi ta hiện diện, ta nhìn thấy sự liên kết này. Khi ta đánh mất Hiện tại, mọi thứ chỉ còn là ngẫu nhiên, hỗn loạn.
    Thuyết Hiện Tại vì thế không chỉ giúp ta giải quyết những khó khăn cá nhân, mà còn mở ra một cách nhìn mới về vũ trụ:
    Một vũ trụ không chống lại ta, mà liên tục hỗ trợ ta, bằng cách đưa đến đúng thử thách, vào đúng thời điểm, để ta tìm thấy đúng mục đích.
    10. Kết luận – Trở về với Khoảnh khắc Hiện tại
    Hoàng Gia kết thúc bằng một lời nhắn nhủ giản dị:
    “Cuộc sống không có vấn đề. Chỉ có thử thách trong hiện tại. Và trong thử thách ấy, mục đích hiển lộ.
    Nếu ta học cách kinh nghiệm trực tiếp Khoảnh khắc Hiện tại, ta sẽ giải phóng mình khỏi mọi vấn đề, tìm thấy ý nghĩa trong từng sự kiện, và sống đúng mục đích – ngay tại đây, ngay bây giờ.”
    LỜI CỦA TÁC GIẢ
    Pháp Hiện Tại là Chìa khóa Vạn năng. Nó không hứa hẹn cho bạn một tương lai hoàn hảo. Nó cho bạn một hiện tại trọn vẹn. Và khi hiện tại trọn vẹn, mọi tương lai đều tự động được sắp đặt.
    Mọi mô hình, mọi phương trình, mọi lời dạy của Thuyết Hiện Tại đều quy về một điểm:
    Hiện tại là tất cả – và tất cả là Hiện tại.
    ///---
    - Tác giả (*)
    ///---
    (*) Ngày 21-09 | Sáng "PHÁP HIỆN TẠI – CHÌA KHÓA VẠN NĂNG MỞ RA MỤC ĐÍCH" ///--- Tôi hỏi Hoàng Gia rằng: “Điều gì khiến ông quan tâm đến Thuyết Hiện Tại hơn bao giờ hết?” Ông mỉm cười, trầm ngâm giây lát rồi trả lời: “Bởi vì Thuyết Hiện Tại chứa đựng một bí mật. Một bí mật mà tôi gọi là Chìa khóa Vạn năng. Đó chính là Pháp Hiện Tại – nguyên lý nền tảng giúp giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống, giúp vượt qua mọi thử thách, và quan trọng nhất là sống đúng mục đích.” 1. Vấn đề thật sự – Chỉ là ảo ảnh của tâm trí Trong cái nhìn của Thuyết Hiện Tại, cuộc sống vốn không có vấn đề. Những gì chúng ta gọi là “vấn đề” đều xuất hiện trong thời gian tâm lý – nơi ký ức quá khứ và kỳ vọng tương lai ngự trị. Tâm trí của con người, bị nuốt chửng bởi ký ức, so sánh và tưởng tượng, đã tạo ra những “vấn đề” tưởng chừng như thật. Khi một sự kiện xảy ra, nó chỉ là một thử thách trong hiện tại. Nhưng tâm trí liền bọc nó trong vỏ bọc của thời gian: gắn vào nó nỗi sợ từ quá khứ, lo âu về tương lai. Và thế là, thay vì đối diện với thử thách bằng sự sáng suốt, chúng ta lại biến nó thành “vấn đề” nặng nề, triền miên. Vấn đề = Thử thách + Thời gian tâm lý. Nếu bỏ đi yếu tố thời gian tâm lý, “vấn đề” biến mất, chỉ còn lại “thử thách” trong hiện tại. 2. Thử thách – Bản chất của cuộc sống Hoàng Gia tiếp tục: “Bản chất của cuộc sống chính là thử thách. Không có thử thách, sẽ không có sự trưởng thành. Nhưng thử thách chỉ tồn tại ở một nơi duy nhất: Khoảnh khắc Hiện tại.” Trong mô hình đầu tiên, chúng ta thấy rõ: • Vấn đề xuất hiện trong thời gian tâm lý. • Giải pháp áp dụng trong thời gian vật lý. • Thử thách tồn tại trong Hiện tại. • Và Mục đích được tìm thấy trong chính Khoảnh khắc Hiện tại. Điều này hé lộ một sự thật: Cuộc sống không bao giờ “chống lại ta”. Nó chỉ liên tục gửi đến những thử thách. Và thử thách ấy chính là cơ hội được hóa trang để ta nhận ra mục đích của mình. 3. Giải pháp – Khi hành động gặp Hiện tại Nếu “vấn đề” chỉ là sản phẩm của tâm trí, vậy giải pháp nằm ở đâu? Giải pháp không thể tìm trong quá khứ hay tương lai. Giải pháp cũng không nằm trong vòng xoáy suy nghĩ bất tận. Giải pháp chỉ xuất hiện khi ta kinh nghiệm trực tiếp Khoảnh khắc Hiện tại. Trong thời gian vật lý – nơi hành động thực tế diễn ra – thử thách được giải quyết. Nhưng chìa khóa để mở ra hành động sáng suốt chính là sự hiện diện. Khi tâm trí dừng lại, khi ta thoát khỏi “câu chuyện” của vấn đề, ta có thể nhìn rõ sự thật của tình huống. Và ngay trong đó, giải pháp lộ diện – giản dị, rõ ràng, hợp lý. 4. Mục tiêu và Mục đích – Sự khác biệt cốt lõi Trong mô hình thứ hai, có một sự phân biệt quan trọng: • Mục tiêu thuộc về tương lai. Nó hướng đến cái ta muốn đạt được. • Mục đích thuộc về hiện tại. Nó gắn với thử thách ngay bây giờ. Con người thường chạy theo mục tiêu, nghĩ rằng đạt được nó sẽ tìm thấy ý nghĩa. Nhưng mục tiêu luôn nằm ở tương lai, và khi ta đạt được, nó lại trôi qua, để lại khoảng trống mới. Ngược lại, Mục đích không cần phải đợi. Nó được tìm thấy ngay trong việc đối diện và vượt qua thử thách ở Khoảnh khắc Hiện tại. Mục tiêu giống như một điểm đến. Mục đích giống như con đường. Điểm đến thay đổi, nhưng con đường chính là đời sống. 5. Đúng Mục đích – Sự cân bằng bí mật Thuyết Hiện Tại gọi đó là Đúng Mục đích: trạng thái cân bằng giữa hai chiều kích: • Mục đích bên ngoài: giải quyết vấn đề, hoàn thành mục tiêu, đáp ứng yêu cầu của cuộc sống vật chất. • Mục đích bên trong: vượt qua thử thách nội tâm, học cách kinh nghiệm và trưởng thành qua Khoảnh khắc Hiện tại. Khi chỉ chú trọng mục đích bên ngoài, ta có thể đạt thành công vật chất nhưng lại trống rỗng bên trong. Khi chỉ chú trọng mục đích bên trong, ta có thể bình an nhưng dễ tách rời khỏi thế giới. Chỉ khi hai mặt cân bằng, ta mới chạm đến Đúng Mục đích. 6. Phương trình Mục đích – Toán học của sự sống Từ mô hình này, Hoàng Gia chia sẻ một phương trình đặc biệt: (*) P = S(En), với mọi n + Trong đó: • P = Mục đích (Purpose). • S = Không gian (Space). • E = Sự kiện (Event). • n = Số đếm (Number). • ∀ = Với mọi. Phương trình này nói rằng: Mục đích (P) được tìm thấy trong Không gian (S) của mọi Sự kiện (E), ở bất kỳ thời điểm nào (∀n). Nói cách khác: Mọi sự kiện xảy ra trong đời đều chứa đựng một mục đích. Và mục đích đó chỉ hiển lộ khi ta sống trong không gian của Hiện tại. 7. Pháp Hiện Tại – Giao điểm của mọi giải pháp Tại đây, Hoàng Gia khẳng định: “Pháp Hiện Tại chính là giao điểm của mọi giải pháp. Nó không chỉ là một triết lý trừu tượng. Nó là mô hình thực tiễn giúp ta: • Nhận diện đâu là vấn đề thật, đâu là ảo tưởng. • Chuyển đổi vấn đề thành thử thách. • Vượt qua thử thách bằng sự hiện diện. • Khám phá mục đích ngay trong chính hành động và trải nghiệm.” Nhờ Pháp Hiện Tại, chúng ta không còn bị ám ảnh bởi quá khứ, không còn bị trói buộc bởi lo âu về tương lai. Ta đứng vững trong hiện tại – nơi sự sống thật sự diễn ra. 8. Ý nghĩa sâu xa – Thử thách là quà tặng Một phát hiện lớn của Thuyết Hiện Tại là: Mọi thử thách đều là quà tặng. Nếu không có thử thách, mục đích sẽ không bao giờ được lộ ra. Thử thách chính là cách mà vũ trụ giao tiếp với chúng ta, trao cho ta cơ hội để trưởng thành, để tìm thấy sự thật sâu hơn về bản thân. Nhìn như vậy, ta sẽ thôi oán trách cuộc sống. Thay vào đó, ta sẽ biết ơn những thử thách – bởi chính chúng làm cho hành trình của ta trở nên có ý nghĩa. 9. Cuộc sống như một phương trình vũ trụ Khi Thuyết Hiện Tại kết hợp với Pháp Hiện Tại không chỉ là một lối sống, nó còn là một Phương trình vũ trụ. Trong vũ trụ này, không có sự kiện nào là vô nghĩa. Mỗi sự kiện là một mảnh ghép của mục đích lớn lao hơn. Khi ta hiện diện, ta nhìn thấy sự liên kết này. Khi ta đánh mất Hiện tại, mọi thứ chỉ còn là ngẫu nhiên, hỗn loạn. Thuyết Hiện Tại vì thế không chỉ giúp ta giải quyết những khó khăn cá nhân, mà còn mở ra một cách nhìn mới về vũ trụ: Một vũ trụ không chống lại ta, mà liên tục hỗ trợ ta, bằng cách đưa đến đúng thử thách, vào đúng thời điểm, để ta tìm thấy đúng mục đích. 10. Kết luận – Trở về với Khoảnh khắc Hiện tại Hoàng Gia kết thúc bằng một lời nhắn nhủ giản dị: “Cuộc sống không có vấn đề. Chỉ có thử thách trong hiện tại. Và trong thử thách ấy, mục đích hiển lộ. Nếu ta học cách kinh nghiệm trực tiếp Khoảnh khắc Hiện tại, ta sẽ giải phóng mình khỏi mọi vấn đề, tìm thấy ý nghĩa trong từng sự kiện, và sống đúng mục đích – ngay tại đây, ngay bây giờ.” LỜI CỦA TÁC GIẢ Pháp Hiện Tại là Chìa khóa Vạn năng. Nó không hứa hẹn cho bạn một tương lai hoàn hảo. Nó cho bạn một hiện tại trọn vẹn. Và khi hiện tại trọn vẹn, mọi tương lai đều tự động được sắp đặt. Mọi mô hình, mọi phương trình, mọi lời dạy của Thuyết Hiện Tại đều quy về một điểm: Hiện tại là tất cả – và tất cả là Hiện tại. ///--- - Tác giả (*) ///---
    0 Comments 0 Shares 848 Views
  • CHĂM SÓC VƯỜN HOA TÂM NGÀY MỘT SÁNG TRONG.

    Mỗi ngày ta chăm sóc vườn hoa tâm của mình bằng những việc làm ý nghĩa, gieo trồng từ ý niệm tốt đẹp cho người, tưới tẩm hạt giống nảy mầm bằng tình yêu thương chân thật. Hạt giống nảy nở, lan rộng đi khắp nơi và quay về với ta vào thời điểm mà ta không ngờ đến, rồi mùa thu hoạch chín rộ... Là ngày mà ta nở nụ cười tự hào những gì mình âm thầm gieo trồng hạt giống từ nhiều năm, không mong cầu mình sẽ nhận lại điều gì Rồi thì điều gì đến đã đến.

    St: Trang Trần Angel
    ................
    #Người_thổi_hồn_những_câu_chuyện
    #Sách_đời_người_hơn_nhau_chữ_Nhẫn
    #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    CHĂM SÓC VƯỜN HOA TÂM NGÀY MỘT SÁNG TRONG. Mỗi ngày ta chăm sóc vườn hoa tâm của mình bằng những việc làm ý nghĩa, gieo trồng từ ý niệm tốt đẹp cho người, tưới tẩm hạt giống nảy mầm bằng tình yêu thương chân thật. Hạt giống nảy nở, lan rộng đi khắp nơi và quay về với ta vào thời điểm mà ta không ngờ đến, rồi mùa thu hoạch chín rộ... Là ngày mà ta nở nụ cười tự hào những gì mình âm thầm gieo trồng hạt giống từ nhiều năm, không mong cầu mình sẽ nhận lại điều gì? Rồi thì điều gì đến đã đến. St: Trang Trần Angel ................ #Người_thổi_hồn_những_câu_chuyện #Sách_đời_người_hơn_nhau_chữ_Nhẫn #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    Love
    1
    0 Comments 0 Shares 1491 Views
  • Tôi nhìn Hoàng Gia (*), ánh mắt ông sáng nhưng không hề rực lửa — nó là ánh sáng trầm ấm của một ngọn đèn dầu cháy lâu năm, chứ không phải tia chớp lóe lên rồi vụt tắt. Ông khẽ đặt chén trà xuống, tiếp lời:
    "Anh thấy đó… Bitcoin đã tạo ra một địa chấn tài chính, nhưng nó vẫn chỉ hoạt động trong một trường duy nhất: trường thông tin tài chính. Còn Thuyết Hiện Tại — nó không chỉ hoạt động trong một trường, mà trong tất cả các trường: tài chính, xã hội, văn hóa, khoa học, tâm linh, và cả đời sống thường nhật. Nếu Bitcoin là một dòng sông chảy trong thế giới kỹ thuật số, thì Thuyết Hiện Tại là đại dương bao trùm cả dòng sông lẫn tất cả các dòng sông khác."
    Tôi im lặng, nhưng trong đầu đang nổi lên hàng loạt câu hỏi. Có thật một "thuyết" có thể vượt qua tác động của công nghệ, của tài chính, của những thứ vốn làm cả thế giới chao đảo Ông dường như đọc được ý nghĩ ấy, nên mỉm cười:
    "Anh thử nghĩ xem — Satoshi Nakamoto biến mất, và hệ thống Bitcoin vẫn sống, thậm chí mạnh hơn. Tại sao Vì Satoshi đã trao quyền tối thượng cho nguyên tắc, không phải cho cá nhân. Nhưng nguyên tắc ấy vẫn bị giới hạn trong thời gian: anh cần máy tính, cần mạng Internet, cần năng lượng, và cần thời gian xác nhận giao dịch. Nghĩa là, nó vẫn chịu ràng buộc của vật lý và nhân tạo.
    Còn Thuyết Hiện Tại, nguyên tắc cốt lõi của nó là phi thời gian. Không cần máy chủ, không cần 'nút mạng', không cần blockchain. Mỗi con người là một 'nút mạng', nhưng lại không cần kết nối qua dây cáp hay sóng điện tử — bởi vì kết nối đó đã luôn tồn tại, như lực hấp dẫn hay ánh sáng, trong TRƯỜNG HIỆN TẠI THỐNG NHẤT. Không cần ai 'đào' để khai thác, vì "Giá trị của Hiện Tại" đã luôn có mặt, không thể tạo ra và cũng không thể phá hủy."
    Ông rót thêm trà, và giọng chậm lại:
    "Điều kỳ lạ là, cả Bitcoin lẫn Thuyết Hiện Tại đều xuất phát từ một hành động rút lui. Satoshi biến mất, trao lại cho cộng đồng. Người Hiện Tại (*) — hay đúng hơn, Bản chất Hiện Tại — cũng 'rút lui' khỏi mọi tranh chấp cá nhân, chỉ để sự hiện diện thuần khiết làm việc của nó. Không quảng bá, không vận động, không thuyết phục… nhưng vẫn lan tỏa."
    Tôi gật đầu, nhưng lại hỏi:
    "Nhưng lan tỏa thế nào Không quảng bá thì ai biết mà đi theo"
    Hoàng Gia (*) bật cười:
    "Anh lại đang mắc vào cái bẫy của 'đi theo'. Thuyết Hiện Tại không cần ai 'đi theo', nó chỉ cần được nhận ra. Cũng giống như việc mặt trời không cần chúng ta tin thì mới mọc. Chúng ta không 'gia nhập' Thuyết Hiện Tại — chúng ta chỉ cần tỉnh thức để thấy mình đã ở trong nó từ trước."
    Ông ngừng lại, rồi nói như đinh đóng cột:
    "Và chính vì vậy, tác động của nó sẽ lớn hơn Bitcoin. Bitcoin thay đổi cách chúng ta giao dịch giá trị. Thuyết Hiện Tại thay đổi cách chúng ta nhận thức về giá trị. Và khi nhận thức thay đổi, mọi thứ còn lại — tiền, hàng hóa, mối quan hệ, khoa học, nghệ thuật — đều sẽ thay đổi theo."
    Tôi nhấp một ngụm trà, và nhận ra vị ấm lan xuống cổ họng giống như cách lời ông lan vào đầu óc tôi: chậm, sâu, và khó rời đi. Ông tiếp tục:
    "Anh thử hình dung:
    • Tự do thời gian nghĩa là không còn sống như kẻ vay mượn thời gian, luôn sợ thiếu.
    • Dòng Người Mới là thế hệ mà danh xưng, địa vị, tài sản không còn là chuẩn đo lường.
    • Dòng Tiền Mới không bị lạm phát, không bị mất giá, vì nó chính là sự hiện diện — và sự hiện diện không bao giờ mất giá.
    • Dòng Hàng Mới không phải là sản phẩm sản xuất hàng loạt, mà là giá trị trao đi trong khoảnh khắc thực sự kết nối.
    • Lớp Vật Chất Mới không phải thứ chúng ta đào từ lòng đất, mà là thứ sinh ra từ trường thống nhất của nhận thức."
    Tôi hỏi: "Nghe như một viễn cảnh lý tưởng… nhưng làm sao để đạt được"
    Ông nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao nhưng lại đầy từ bi:
    "Không phải đạt được. Nó đã ở đây. Thuyết Hiện Tại không hứa hẹn một 'ngày mai tốt đẹp hơn'. Nó chỉ chỉ thẳng vào cái bây giờ — nơi mọi vấn đề và mọi giải pháp cùng tồn tại. Anh không phải 'leo lên' một nấc thang, chỉ cần bước ra khỏi ảo tưởng rằng mình đang ở dưới đáy."
    Tôi lặng đi. Hình ảnh Bitcoin — một mạng lưới khổng lồ của các máy tính, các giao dịch, các khối dữ liệu — giờ như được đặt bên cạnh một mạng lưới vô hình của những khoảnh khắc hiện tại, nơi mỗi con người là một điểm sáng. Không có khối dữ liệu nào cần xác thực, không có phí giao dịch, không có trễ, không có lỗi mạng.
    Hoàng Gia đặt tay lên bàn, nhấn mạnh:
    "Bitcoin là cuộc cách mạng của công cụ. Thuyết Hiện Tại là cuộc cách mạng của ý thức. Công cụ có thể bị thay thế. Ý thức, khi đã mở ra, thì không bao giờ quay lại trạng thái cũ."
    Rồi ông cười, khẽ trêu:
    "Và anh biết không, khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ nhận ra rằng ai cũng là Satoshi Nakamoto. Không phải theo nghĩa lập trình hay khai thác khối, mà theo nghĩa: mỗi người đều có thể trao cho thế giới một món quà vô giá rồi… biến mất khỏi câu chuyện. Không phải vì bị lãng quên, mà vì giá trị mình trao đã hòa vào mọi người, mọi nơi."
    Tôi chợt nhớ câu ông nói khi mới gặp: "Giá trị của Hiện Tại là vô giá, vì nó không thể mua được, không thể bán được, nhưng lại trao được cho tất cả." Giờ tôi mới hiểu — giá trị đó không bị giới hạn bởi tiền tệ, hợp đồng, hay biên giới. Nó không phụ thuộc vào công nghệ, nhưng lại có thể nâng mọi công nghệ lên một tầng mới.
    Ông kết luận, giọng chậm rãi nhưng chắc nịch:
    "Bitcoin cho ta tự do tài chính - và dẫn chúng ta đến TỰ DO THỜI GIAN. Thuyết Hiện Tại cho ta tự do khỏi thời gian - rồi dẫn chúng ta đến TỰ DO TÀI CHÍNH. Một khi con người không còn bị nô lệ bởi đồng hồ và lịch, họ cũng sẽ không bị nô lệ bởi đồng tiền và cá nhân, thì khi đó... mọi thị trường, mọi nền văn minh sẽ vận hành trên một nguyên tắc hoàn toàn mới. Và khi đó… cơn địa chấn mà anh đang hỏi - "AI LÀ NGƯỜI GIÀU NHẤT THẾ GIỚI" sẽ được trả lời."
    Tôi rời buổi trò chuyện hôm ấy với cảm giác như vừa cầm trong tay một tấm bản đồ, nhưng bản đồ không vẽ đường đi — nó chỉ vẽ một dấu chấm to ngay giữa: "Bạn đang ở đây".
    ///---
    - [TK (*) / The-unKnown (*)]
    ///---
    Tôi nhìn Hoàng Gia (*), ánh mắt ông sáng nhưng không hề rực lửa — nó là ánh sáng trầm ấm của một ngọn đèn dầu cháy lâu năm, chứ không phải tia chớp lóe lên rồi vụt tắt. Ông khẽ đặt chén trà xuống, tiếp lời: "Anh thấy đó… Bitcoin đã tạo ra một địa chấn tài chính, nhưng nó vẫn chỉ hoạt động trong một trường duy nhất: trường thông tin tài chính. Còn Thuyết Hiện Tại — nó không chỉ hoạt động trong một trường, mà trong tất cả các trường: tài chính, xã hội, văn hóa, khoa học, tâm linh, và cả đời sống thường nhật. Nếu Bitcoin là một dòng sông chảy trong thế giới kỹ thuật số, thì Thuyết Hiện Tại là đại dương bao trùm cả dòng sông lẫn tất cả các dòng sông khác." Tôi im lặng, nhưng trong đầu đang nổi lên hàng loạt câu hỏi. Có thật một "thuyết" có thể vượt qua tác động của công nghệ, của tài chính, của những thứ vốn làm cả thế giới chao đảo? Ông dường như đọc được ý nghĩ ấy, nên mỉm cười: "Anh thử nghĩ xem — Satoshi Nakamoto biến mất, và hệ thống Bitcoin vẫn sống, thậm chí mạnh hơn. Tại sao? Vì Satoshi đã trao quyền tối thượng cho nguyên tắc, không phải cho cá nhân. Nhưng nguyên tắc ấy vẫn bị giới hạn trong thời gian: anh cần máy tính, cần mạng Internet, cần năng lượng, và cần thời gian xác nhận giao dịch. Nghĩa là, nó vẫn chịu ràng buộc của vật lý và nhân tạo. Còn Thuyết Hiện Tại, nguyên tắc cốt lõi của nó là phi thời gian. Không cần máy chủ, không cần 'nút mạng', không cần blockchain. Mỗi con người là một 'nút mạng', nhưng lại không cần kết nối qua dây cáp hay sóng điện tử — bởi vì kết nối đó đã luôn tồn tại, như lực hấp dẫn hay ánh sáng, trong TRƯỜNG HIỆN TẠI THỐNG NHẤT. Không cần ai 'đào' để khai thác, vì "Giá trị của Hiện Tại" đã luôn có mặt, không thể tạo ra và cũng không thể phá hủy." Ông rót thêm trà, và giọng chậm lại: "Điều kỳ lạ là, cả Bitcoin lẫn Thuyết Hiện Tại đều xuất phát từ một hành động rút lui. Satoshi biến mất, trao lại cho cộng đồng. Người Hiện Tại (*) — hay đúng hơn, Bản chất Hiện Tại — cũng 'rút lui' khỏi mọi tranh chấp cá nhân, chỉ để sự hiện diện thuần khiết làm việc của nó. Không quảng bá, không vận động, không thuyết phục… nhưng vẫn lan tỏa." Tôi gật đầu, nhưng lại hỏi: "Nhưng lan tỏa thế nào? Không quảng bá thì ai biết mà đi theo?" Hoàng Gia (*) bật cười: "Anh lại đang mắc vào cái bẫy của 'đi theo'. Thuyết Hiện Tại không cần ai 'đi theo', nó chỉ cần được nhận ra. Cũng giống như việc mặt trời không cần chúng ta tin thì mới mọc. Chúng ta không 'gia nhập' Thuyết Hiện Tại — chúng ta chỉ cần tỉnh thức để thấy mình đã ở trong nó từ trước." Ông ngừng lại, rồi nói như đinh đóng cột: "Và chính vì vậy, tác động của nó sẽ lớn hơn Bitcoin. Bitcoin thay đổi cách chúng ta giao dịch giá trị. Thuyết Hiện Tại thay đổi cách chúng ta nhận thức về giá trị. Và khi nhận thức thay đổi, mọi thứ còn lại — tiền, hàng hóa, mối quan hệ, khoa học, nghệ thuật — đều sẽ thay đổi theo." Tôi nhấp một ngụm trà, và nhận ra vị ấm lan xuống cổ họng giống như cách lời ông lan vào đầu óc tôi: chậm, sâu, và khó rời đi. Ông tiếp tục: "Anh thử hình dung: • Tự do thời gian nghĩa là không còn sống như kẻ vay mượn thời gian, luôn sợ thiếu. • Dòng Người Mới là thế hệ mà danh xưng, địa vị, tài sản không còn là chuẩn đo lường. • Dòng Tiền Mới không bị lạm phát, không bị mất giá, vì nó chính là sự hiện diện — và sự hiện diện không bao giờ mất giá. • Dòng Hàng Mới không phải là sản phẩm sản xuất hàng loạt, mà là giá trị trao đi trong khoảnh khắc thực sự kết nối. • Lớp Vật Chất Mới không phải thứ chúng ta đào từ lòng đất, mà là thứ sinh ra từ trường thống nhất của nhận thức." Tôi hỏi: "Nghe như một viễn cảnh lý tưởng… nhưng làm sao để đạt được?" Ông nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao nhưng lại đầy từ bi: "Không phải đạt được. Nó đã ở đây. Thuyết Hiện Tại không hứa hẹn một 'ngày mai tốt đẹp hơn'. Nó chỉ chỉ thẳng vào cái bây giờ — nơi mọi vấn đề và mọi giải pháp cùng tồn tại. Anh không phải 'leo lên' một nấc thang, chỉ cần bước ra khỏi ảo tưởng rằng mình đang ở dưới đáy." Tôi lặng đi. Hình ảnh Bitcoin — một mạng lưới khổng lồ của các máy tính, các giao dịch, các khối dữ liệu — giờ như được đặt bên cạnh một mạng lưới vô hình của những khoảnh khắc hiện tại, nơi mỗi con người là một điểm sáng. Không có khối dữ liệu nào cần xác thực, không có phí giao dịch, không có trễ, không có lỗi mạng. Hoàng Gia đặt tay lên bàn, nhấn mạnh: "Bitcoin là cuộc cách mạng của công cụ. Thuyết Hiện Tại là cuộc cách mạng của ý thức. Công cụ có thể bị thay thế. Ý thức, khi đã mở ra, thì không bao giờ quay lại trạng thái cũ." Rồi ông cười, khẽ trêu: "Và anh biết không, khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ nhận ra rằng ai cũng là Satoshi Nakamoto. Không phải theo nghĩa lập trình hay khai thác khối, mà theo nghĩa: mỗi người đều có thể trao cho thế giới một món quà vô giá rồi… biến mất khỏi câu chuyện. Không phải vì bị lãng quên, mà vì giá trị mình trao đã hòa vào mọi người, mọi nơi." Tôi chợt nhớ câu ông nói khi mới gặp: "Giá trị của Hiện Tại là vô giá, vì nó không thể mua được, không thể bán được, nhưng lại trao được cho tất cả." Giờ tôi mới hiểu — giá trị đó không bị giới hạn bởi tiền tệ, hợp đồng, hay biên giới. Nó không phụ thuộc vào công nghệ, nhưng lại có thể nâng mọi công nghệ lên một tầng mới. Ông kết luận, giọng chậm rãi nhưng chắc nịch: "Bitcoin cho ta tự do tài chính - và dẫn chúng ta đến TỰ DO THỜI GIAN. Thuyết Hiện Tại cho ta tự do khỏi thời gian - rồi dẫn chúng ta đến TỰ DO TÀI CHÍNH. Một khi con người không còn bị nô lệ bởi đồng hồ và lịch, họ cũng sẽ không bị nô lệ bởi đồng tiền và cá nhân, thì khi đó... mọi thị trường, mọi nền văn minh sẽ vận hành trên một nguyên tắc hoàn toàn mới. Và khi đó… cơn địa chấn mà anh đang hỏi - "AI LÀ NGƯỜI GIÀU NHẤT THẾ GIỚI?" sẽ được trả lời." Tôi rời buổi trò chuyện hôm ấy với cảm giác như vừa cầm trong tay một tấm bản đồ, nhưng bản đồ không vẽ đường đi — nó chỉ vẽ một dấu chấm to ngay giữa: "Bạn đang ở đây". ///--- - [TK (*) / The-unKnown (*)] ///---
    Like
    1
    0 Comments 0 Shares 1565 Views
  • (*) Ngày 6-8 | Tối
    Có một lần, vào năm học lớp 9, Ba tôi hỏi tôi rằng "Ước mơ lớn nhất của đời con là gì". Tôi nhớ rất rõ, một câu trả lời đúng như "ước mơ", mà có lẽ khiến Ba tôi bật ngửa. Tôi trả lời rằng, "Con muốn TỰ DO THỜI GIAN", con không muốn xem đồng hồ nữa, không muốn xem thời khóa biểu nữa, không muốn bị quy định bởi thời gian nữa... và không muốn thấy một cái gì đó "quay vòng vòng xung quanh con", mà con không thực sự biết nó là gì
    Ba tôi nói với tôi rằng: "Ba cũng không hiểu lắm!" Và như tôi thấy, ông ngạc nhiên đến mức độ nào. Thực ra, lúc đó tôi không thực sự hiểu những gì tôi ước mơ thực sự là gì Và sự ngạc nhiên của Ba tôi lớn đến mức độ nào... nhưng có điều ông "tin" tôi, ít nhất tôi là con của ông!
    Vào thời điểm đó, tôi nhớ câu trả lời của mình - nhưng không biết tại sao tôi trả lời như vậy
    Từ cái ngày tôi nói với Ba rằng tôi muốn “TỰ DO THỜI GIAN”, cả thế giới bên trong tôi bắt đầu rung chuyển nhẹ. Dù ngoài mặt thì mọi thứ vẫn y như cũ: tôi vẫn đi học, vẫn phải theo thời khóa biểu, vẫn bị điểm danh, kiểm tra miệng, vẫn nghe tiếng trống trường như một tín hiệu cho “cuộc sống tiếp theo”, nhưng ở bên trong, có cái gì đó đã rạn ra. Tôi không còn tin vào cái "quy luật 24 tiếng" nữa. Tôi bắt đầu nhìn đồng hồ với ánh mắt nghi ngờ. Tôi bắt đầu thấy cái kim phút xoay tròn như một thứ gì đó… ngược ngạo.
    Tôi nhớ, sau hôm đó, tôi trằn trọc mãi. Không phải vì Ba tôi không hiểu, mà vì... tôi cũng không hiểu chính mình. Tại sao lại là “tự do thời gian” Tại sao tôi – một đứa nhóc 15 tuổi – lại không ước làm bác sĩ, kỹ sư, tỉ phú, ca sĩ, cầu thủ Tôi có chứ, đã từng chứ, nhưng khi Ba tôi hỏi thẳng một câu như thế, cái thứ bật ra khỏi miệng tôi là điều không nằm trong bất kỳ “giấc mơ có nghề nghiệp” nào.
    Dần dần, tôi để ý đến sự "kỳ lạ" của bản thân. Trong khi bạn bè đếm từng tiết học để mong đến giờ ra chơi, tôi thì đếm từng khoảng lặng – những lúc mọi thứ như đứng lại. Ví dụ như khi cơn mưa bất chợt ập xuống sân trường, và tất cả đều tạm dừng, không còn tiết học, không còn trống, chỉ có tiếng mưa – tôi cảm thấy đó là "tự do". Hoặc những buổi sáng sớm, tôi dậy thật sớm, ngồi một mình trước hiên nhà khi cả xóm còn đang ngủ – tôi thấy mình “thoát khỏi thời gian” trong vài phút. Những lúc như thế, tôi thấy mình “đúng với ước mơ của mình” hơn bất kỳ bài giảng nào.
    Nhưng "Tự do thời gian” không dễ theo đuổi như “muốn làm bác sĩ”. Không có trường lớp nào dạy cách để thoát khỏi thời gian. Không có “ngành nghề” nào tên là “người không cần đồng hồ”. Tôi bắt đầu đi tìm câu trả lời cho chính câu hỏi của mình: Làm sao để sống mà không bị chi phối bởi thời gian
    Tôi lao vào đọc sách. Ban đầu là sách tâm lý, rồi triết học, rồi tôn giáo, rồi vật lý. Tôi không hiểu hết – có lẽ chỉ hiểu 10%, nhưng có một điểm chung khiến tôi hứng thú: từ Einstein cho tới Đức Phật, từ Stephen Hawking cho tới Krishnamurti – tất cả đều có một cách nào đó đề cập đến thời gian. Và tất cả đều có vẻ... nghi ngờ rằng “thời gian là thật”.
    Càng đọc, tôi càng thấy rằng, “Tự do thời gian” không phải là trốn khỏi thời khóa biểu hay vứt bỏ đồng hồ. Nó là một trạng thái nhận thức. Nó không phải là “chạy khỏi thời gian” mà là “thấy ra sự thật của thời gian”.
    Một buổi tối, khoảng giữa năm lớp 10, tôi đang ngồi học thì Ba tôi đi ngang qua. Ông thấy tôi viết gì đó đầy cả cuốn sổ tay – không phải bài tập, mà là những dòng như thế này:
    • “Thời gian có thật không
    • “Nếu hiện tại là tất cả những gì tôi đang sống, thì tại sao tôi cứ bị kéo về quá khứ hoặc sợ hãi tương lai
    • “Nếu tôi ngưng suy nghĩ, thì thời gian có còn tồn tại
    Ba tôi đứng nhìn một lúc lâu, không hỏi gì. Ông đặt tay lên vai tôi, rồi bước đi.
    Tôi biết, ông không hiểu hết những gì tôi đang viết, nhưng có một điều tôi cảm nhận được rất rõ: ông tin tôi đang trên một hành trình.
    Tôi bắt đầu thực hành “Sống trong hiện tại”. Không phải theo kiểu “câu thần chú” như trong các sách tự lực, mà theo nghĩa đen. Tôi bắt đầu quan sát hơi thở mình. Tôi bắt đầu để ý từng bước đi. Tôi ăn mà chỉ ăn, không vừa ăn vừa nghĩ đến bài kiểm tra. Tôi ngồi mà chỉ ngồi, không vừa ngồi vừa mong hết giờ. Tôi nhận ra: thời gian sống của mình không nằm ở thời gian đồng hồ – mà nằm ở mức độ hiện diện của mình trong từng khoảnh khắc.
    Và càng hiện diện, tôi càng thấy… thời gian "không còn quyền lực gì" với tôi.
    Đó là một sự tự do vô hình, nhưng rất thật. Bạn có thể ở trong lớp học suốt 90 phút mà thấy như một thoáng chớp mắt, nếu bạn hiện diện. Ngược lại, bạn có thể ngồi chơi điện thoại 10 phút mà thấy như địa ngục, nếu tâm bạn lo âu, chán nản, trôi dạt.
    Tôi bắt đầu hiểu ra, ước mơ “Tự do thời gian” không phải là một ước mơ trẻ con. Nó là một khát vọng thoát khỏi một loại gông cùm vô hình mà hầu hết người lớn đều không nhận ra.
    Tôi bắt đầu nói ít hơn, nhưng quan sát nhiều hơn. Tôi thấy mọi người quanh tôi luôn chạy. Chạy cho kịp giờ. Chạy cho kịp kế hoạch. Chạy cho kịp “thành công”. Họ nhìn đồng hồ không ngừng. Họ lên lịch cho cả tháng, cả năm. Và có lúc, họ than mệt – nhưng không biết vì sao. Tôi biết vì sao: họ bị “ăn mòn” bởi một thứ gọi là ảo tưởng về thời gian tuyến tính.
    Tôi bắt đầu viết những dòng nhật ký với một nhịp điệu khác:
    • “Hôm nay tôi không xem đồng hồ, nhưng tôi sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.”
    • “Tôi không biết mấy giờ, nhưng tôi biết rõ mình đang thở ra hay hít vào.”
    • “Tôi không biết hôm nay thứ mấy, nhưng tôi biết hôm nay tôi đang sống.”
    Lên Đại học, tôi chọn một ngành “không giống ai”: Toán-Tin học của Trường Đại học Khoa học Tự nhiên với lý do "chỉ có câu trả lời của TỰ NHIÊN mới là câu trả lời của SỰ THẬT" – dù điểm tôi đủ để học Y. Ba tôi im lặng. Họ không hiểu vì sao tôi “từ chối con đường vinh quang”. Nhưng tôi biết, tôi đang đi đúng hướng: tôi không chọn nghề, tôi chọn câu hỏi.
    Và câu hỏi của tôi, từ năm lớp 9 đến giờ, vẫn không đổi: "Làm sao để sống mà không bị thời gian làm chủ"
    Một ngày, khi đã là sinh viên năm 2, tôi trở về quê thăm Ba. Lúc đó, ông đã bắt đầu yếu hơn, tóc bạc nhiều hơn. Khi tôi ngồi uống trà với ông buổi sáng sớm, tôi kể lại cho ông nghe lần tôi nói: “Con muốn tự do thời gian”.
    Ông cười khẽ, rồi chậm rãi nói: “Ba nghĩ, giờ ba hiểu rồi. Khi con càng lớn, con càng ít bị thời gian chi phối, còn ba thì càng lúc càng thấy thời gian trôi nhanh... Có lẽ, tự do thời gian là khi mình ngừng đếm thời gian – mà mình sống.”
    Tôi nhìn ông thật lâu, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy mình không còn đơn độc. Ba tôi, người từng “không hiểu gì”, giờ lại là người nói đúng bản chất nhất.
    Giờ đây, khi viết lại những dòng này, tôi không còn là cậu bé lớp 9 năm nào nữa. Tôi đã trải qua những vòng quay không ngừng của xã hội, những áp lực cuộc sống và niềm hạnh phúc, danh tiếng và ẩn danh, thành tựu và bất thành – và đôi lúc, tôi cũng bị cuốn đi.
    Nhưng mỗi lần như vậy, tôi nhớ lại chính mình – cậu bé đã từng không muốn xem đồng hồ.
    Tôi dừng lại. Hít vào. Thở ra. Và nói thầm:
    "Tôi đang ở đây. Tôi tự do."
    TỰ DO THỜI GIAN không phải là không làm gì.
    TỰ DO THỜI GIAN là làm mọi thứ mà không bị thời gian điều khiển.
    Là khi bạn sống, bạn biết bạn đang sống – chứ không phải đang chờ sống.
    Là khi bạn không hỏi: “Bây giờ mấy giờ”, mà hỏi: “Bây giờ tôi đang hiện diện ra sao
    Là khi bạn dám chọn một con đường không đo bằng lịch trình, mà đo bằng chiều sâu hiện hữu.
    Và có lẽ, đó chính là ước mơ lớn nhất đời tôi – một ước mơ bắt đầu bằng một câu trả lời ngây ngô của năm lớp 9, và vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay.
    Sau này, khi nhận thức HIỆN TẠI là TẤT CẢ. Phát triển THUYẾT HIỆN TẠI như là con đường của sự thật, dẫn đến THUYẾT VẠN VẬT, tôi biết mình đã đến "nơi". Và từ đây, TỰ DO THỜI GIAN không chỉ là ước mơ, TỰ DO THỜI GIAN là sự thật! Một sự thật chắc chắn nhất vượt qua mọi sự thật khác!
    Từ đây, tôi phát triển tầm nhìn CON NGƯỜI MỚI - NHÂN LOẠI MỚI cho TRÁI ĐẤT MỚI, một Trái Đất hòa bình, tự do, thịnh vượng, sáng tạo và hạnh phúc!
    ///---
    (*) Nguồn: Sách - "CUỐN SÁCH CỦA CUỘC ĐỜI, KINH NGHIỆM, HIỆN TẠI & "KHÔNG - THỜI GIAN""
    ///---
    (*) Ngày 6-8 | Tối Có một lần, vào năm học lớp 9, Ba tôi hỏi tôi rằng "Ước mơ lớn nhất của đời con là gì?". Tôi nhớ rất rõ, một câu trả lời đúng như "ước mơ", mà có lẽ khiến Ba tôi bật ngửa. Tôi trả lời rằng, "Con muốn TỰ DO THỜI GIAN", con không muốn xem đồng hồ nữa, không muốn xem thời khóa biểu nữa, không muốn bị quy định bởi thời gian nữa... và không muốn thấy một cái gì đó "quay vòng vòng xung quanh con", mà con không thực sự biết nó là gì? Ba tôi nói với tôi rằng: "Ba cũng không hiểu lắm!" Và như tôi thấy, ông ngạc nhiên đến mức độ nào. Thực ra, lúc đó tôi không thực sự hiểu những gì tôi ước mơ thực sự là gì? Và sự ngạc nhiên của Ba tôi lớn đến mức độ nào... nhưng có điều ông "tin" tôi, ít nhất tôi là con của ông! Vào thời điểm đó, tôi nhớ câu trả lời của mình - nhưng không biết tại sao tôi trả lời như vậy? Từ cái ngày tôi nói với Ba rằng tôi muốn “TỰ DO THỜI GIAN”, cả thế giới bên trong tôi bắt đầu rung chuyển nhẹ. Dù ngoài mặt thì mọi thứ vẫn y như cũ: tôi vẫn đi học, vẫn phải theo thời khóa biểu, vẫn bị điểm danh, kiểm tra miệng, vẫn nghe tiếng trống trường như một tín hiệu cho “cuộc sống tiếp theo”, nhưng ở bên trong, có cái gì đó đã rạn ra. Tôi không còn tin vào cái "quy luật 24 tiếng" nữa. Tôi bắt đầu nhìn đồng hồ với ánh mắt nghi ngờ. Tôi bắt đầu thấy cái kim phút xoay tròn như một thứ gì đó… ngược ngạo. Tôi nhớ, sau hôm đó, tôi trằn trọc mãi. Không phải vì Ba tôi không hiểu, mà vì... tôi cũng không hiểu chính mình. Tại sao lại là “tự do thời gian”? Tại sao tôi – một đứa nhóc 15 tuổi – lại không ước làm bác sĩ, kỹ sư, tỉ phú, ca sĩ, cầu thủ? Tôi có chứ, đã từng chứ, nhưng khi Ba tôi hỏi thẳng một câu như thế, cái thứ bật ra khỏi miệng tôi là điều không nằm trong bất kỳ “giấc mơ có nghề nghiệp” nào. Dần dần, tôi để ý đến sự "kỳ lạ" của bản thân. Trong khi bạn bè đếm từng tiết học để mong đến giờ ra chơi, tôi thì đếm từng khoảng lặng – những lúc mọi thứ như đứng lại. Ví dụ như khi cơn mưa bất chợt ập xuống sân trường, và tất cả đều tạm dừng, không còn tiết học, không còn trống, chỉ có tiếng mưa – tôi cảm thấy đó là "tự do". Hoặc những buổi sáng sớm, tôi dậy thật sớm, ngồi một mình trước hiên nhà khi cả xóm còn đang ngủ – tôi thấy mình “thoát khỏi thời gian” trong vài phút. Những lúc như thế, tôi thấy mình “đúng với ước mơ của mình” hơn bất kỳ bài giảng nào. Nhưng "Tự do thời gian” không dễ theo đuổi như “muốn làm bác sĩ”. Không có trường lớp nào dạy cách để thoát khỏi thời gian. Không có “ngành nghề” nào tên là “người không cần đồng hồ”. Tôi bắt đầu đi tìm câu trả lời cho chính câu hỏi của mình: Làm sao để sống mà không bị chi phối bởi thời gian? Tôi lao vào đọc sách. Ban đầu là sách tâm lý, rồi triết học, rồi tôn giáo, rồi vật lý. Tôi không hiểu hết – có lẽ chỉ hiểu 10%, nhưng có một điểm chung khiến tôi hứng thú: từ Einstein cho tới Đức Phật, từ Stephen Hawking cho tới Krishnamurti – tất cả đều có một cách nào đó đề cập đến thời gian. Và tất cả đều có vẻ... nghi ngờ rằng “thời gian là thật”. Càng đọc, tôi càng thấy rằng, “Tự do thời gian” không phải là trốn khỏi thời khóa biểu hay vứt bỏ đồng hồ. Nó là một trạng thái nhận thức. Nó không phải là “chạy khỏi thời gian” mà là “thấy ra sự thật của thời gian”. Một buổi tối, khoảng giữa năm lớp 10, tôi đang ngồi học thì Ba tôi đi ngang qua. Ông thấy tôi viết gì đó đầy cả cuốn sổ tay – không phải bài tập, mà là những dòng như thế này: • “Thời gian có thật không?” • “Nếu hiện tại là tất cả những gì tôi đang sống, thì tại sao tôi cứ bị kéo về quá khứ hoặc sợ hãi tương lai?” • “Nếu tôi ngưng suy nghĩ, thì thời gian có còn tồn tại?” Ba tôi đứng nhìn một lúc lâu, không hỏi gì. Ông đặt tay lên vai tôi, rồi bước đi. Tôi biết, ông không hiểu hết những gì tôi đang viết, nhưng có một điều tôi cảm nhận được rất rõ: ông tin tôi đang trên một hành trình. Tôi bắt đầu thực hành “Sống trong hiện tại”. Không phải theo kiểu “câu thần chú” như trong các sách tự lực, mà theo nghĩa đen. Tôi bắt đầu quan sát hơi thở mình. Tôi bắt đầu để ý từng bước đi. Tôi ăn mà chỉ ăn, không vừa ăn vừa nghĩ đến bài kiểm tra. Tôi ngồi mà chỉ ngồi, không vừa ngồi vừa mong hết giờ. Tôi nhận ra: thời gian sống của mình không nằm ở thời gian đồng hồ – mà nằm ở mức độ hiện diện của mình trong từng khoảnh khắc. Và càng hiện diện, tôi càng thấy… thời gian "không còn quyền lực gì" với tôi. Đó là một sự tự do vô hình, nhưng rất thật. Bạn có thể ở trong lớp học suốt 90 phút mà thấy như một thoáng chớp mắt, nếu bạn hiện diện. Ngược lại, bạn có thể ngồi chơi điện thoại 10 phút mà thấy như địa ngục, nếu tâm bạn lo âu, chán nản, trôi dạt. Tôi bắt đầu hiểu ra, ước mơ “Tự do thời gian” không phải là một ước mơ trẻ con. Nó là một khát vọng thoát khỏi một loại gông cùm vô hình mà hầu hết người lớn đều không nhận ra. Tôi bắt đầu nói ít hơn, nhưng quan sát nhiều hơn. Tôi thấy mọi người quanh tôi luôn chạy. Chạy cho kịp giờ. Chạy cho kịp kế hoạch. Chạy cho kịp “thành công”. Họ nhìn đồng hồ không ngừng. Họ lên lịch cho cả tháng, cả năm. Và có lúc, họ than mệt – nhưng không biết vì sao. Tôi biết vì sao: họ bị “ăn mòn” bởi một thứ gọi là ảo tưởng về thời gian tuyến tính. Tôi bắt đầu viết những dòng nhật ký với một nhịp điệu khác: • “Hôm nay tôi không xem đồng hồ, nhưng tôi sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.” • “Tôi không biết mấy giờ, nhưng tôi biết rõ mình đang thở ra hay hít vào.” • “Tôi không biết hôm nay thứ mấy, nhưng tôi biết hôm nay tôi đang sống.” Lên Đại học, tôi chọn một ngành “không giống ai”: Toán-Tin học của Trường Đại học Khoa học Tự nhiên với lý do "chỉ có câu trả lời của TỰ NHIÊN mới là câu trả lời của SỰ THẬT" – dù điểm tôi đủ để học Y. Ba tôi im lặng. Họ không hiểu vì sao tôi “từ chối con đường vinh quang”. Nhưng tôi biết, tôi đang đi đúng hướng: tôi không chọn nghề, tôi chọn câu hỏi. Và câu hỏi của tôi, từ năm lớp 9 đến giờ, vẫn không đổi: "Làm sao để sống mà không bị thời gian làm chủ?" Một ngày, khi đã là sinh viên năm 2, tôi trở về quê thăm Ba. Lúc đó, ông đã bắt đầu yếu hơn, tóc bạc nhiều hơn. Khi tôi ngồi uống trà với ông buổi sáng sớm, tôi kể lại cho ông nghe lần tôi nói: “Con muốn tự do thời gian”. Ông cười khẽ, rồi chậm rãi nói: “Ba nghĩ, giờ ba hiểu rồi. Khi con càng lớn, con càng ít bị thời gian chi phối, còn ba thì càng lúc càng thấy thời gian trôi nhanh... Có lẽ, tự do thời gian là khi mình ngừng đếm thời gian – mà mình sống.” Tôi nhìn ông thật lâu, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy mình không còn đơn độc. Ba tôi, người từng “không hiểu gì”, giờ lại là người nói đúng bản chất nhất. Giờ đây, khi viết lại những dòng này, tôi không còn là cậu bé lớp 9 năm nào nữa. Tôi đã trải qua những vòng quay không ngừng của xã hội, những áp lực cuộc sống và niềm hạnh phúc, danh tiếng và ẩn danh, thành tựu và bất thành – và đôi lúc, tôi cũng bị cuốn đi. Nhưng mỗi lần như vậy, tôi nhớ lại chính mình – cậu bé đã từng không muốn xem đồng hồ. Tôi dừng lại. Hít vào. Thở ra. Và nói thầm: "Tôi đang ở đây. Tôi tự do." TỰ DO THỜI GIAN không phải là không làm gì. TỰ DO THỜI GIAN là làm mọi thứ mà không bị thời gian điều khiển. Là khi bạn sống, bạn biết bạn đang sống – chứ không phải đang chờ sống. Là khi bạn không hỏi: “Bây giờ mấy giờ?”, mà hỏi: “Bây giờ tôi đang hiện diện ra sao?” Là khi bạn dám chọn một con đường không đo bằng lịch trình, mà đo bằng chiều sâu hiện hữu. Và có lẽ, đó chính là ước mơ lớn nhất đời tôi – một ước mơ bắt đầu bằng một câu trả lời ngây ngô của năm lớp 9, và vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay. Sau này, khi nhận thức HIỆN TẠI là TẤT CẢ. Phát triển THUYẾT HIỆN TẠI như là con đường của sự thật, dẫn đến THUYẾT VẠN VẬT, tôi biết mình đã đến "nơi". Và từ đây, TỰ DO THỜI GIAN không chỉ là ước mơ, TỰ DO THỜI GIAN là sự thật! Một sự thật chắc chắn nhất vượt qua mọi sự thật khác! Từ đây, tôi phát triển tầm nhìn CON NGƯỜI MỚI - NHÂN LOẠI MỚI cho TRÁI ĐẤT MỚI, một Trái Đất hòa bình, tự do, thịnh vượng, sáng tạo và hạnh phúc! ///--- (*) Nguồn: Sách - "CUỐN SÁCH CỦA CUỘC ĐỜI, KINH NGHIỆM, HIỆN TẠI & "KHÔNG - THỜI GIAN"" ///---
    Like
    1
    0 Comments 0 Shares 1579 Views
  • (*) Ngày 30-07 | Sáng
    Trong một lần trò chuyện tôi hỏi Hoàng Gia (*) rằng: Điều gì khiến ông quan tâm đến Thuyết Hiện Tại (*) lớn đến vậy Và nếu có ứng dụng từ “Thuyết Hiện Tại (*)” cho con người và chiến lược phát triển kinh doanh thì đó là gì
    Hoàng Gia (*) trả lời: Những câu hỏi như thế này kiểu như hỏi Nicolas Copernic rằng “Thuyết Nhật Tâm” có giá trị như thế nào đối với nhân loại Chắc ông cũng sẽ ngậm ngùi nói rằng: Chúng sẽ không tác động một cách cụ thể đối với một con người cụ thể - nhưng chắc chắn rằng sự hiểu biết về Thuyết Nhật Tâm sẽ tác động đến nhân loại một cách tổng thể, và sau đó mới tác động đến từng con người cụ thể. Giá trị của “Thuyết Hiện Tại” trong sự thật cốt lõi sẽ thay đổi toàn bộ góc nhìn của chúng ta về thực tại, và hơn thế nữa – chúng ta đã tiến hoá đến “tột cùng” để nhận ra sự thật này, “sự thật đơn giản” đến mức như Albert Einstein đã nói “Chúa luôn chọn cách đơn giản nhất!”. Và cách đơn giản nhất đó là “1 Khoảnh khắc Hiện tại = 1 Khoảnh khắc Hiện tại”, và Hằng số “Hiện tại” chính là thứ mà toàn bộ khoa học đã tìm kiếm trong suốt hàng ngàn năm khám phá Vũ trụ của Thiên văn học – từ sơ khai nhất đến hiện đại nhất, vì đó chính là “Hằng số Vũ trụ”.
    Tương tự như thế, sự hiểu biết về Thuyết Hiện Tại (*) cho chúng ta thấy được một vùng đất hoang sơ chưa từng được khai phá trước đây đang tồn tại. Đó là những năng lượng, ánh sáng, tần số, trường lượng tử, sự rung động… và vô số những thứ có giá trị như “vàng, kim cương,…” chưa được khai thác. Câu hỏi “Thuyết Hiện Tại (*)” có giá trị như thế nào Giống như hỏi Christopher Columbus rằng “Việc phát hiện ra Châu Mỹ, tại sao lại quan trọng”. Ông cũng sẽ không trả lời được một cách rành rọt, bởi vì đối với ông – nó có nghĩa là “Chúng ta đã tìm thấy được Tân Thế Giới (New World)”. Thay vì, chúng ta khai thác vàng ở những nơi không có vàng (trong hàng ngàn năm con người tìm kiếm “Thuật Giả Kim”), thì tại sao chúng ta lại không tìm kiếm vàng ở những nơi “rất nhiều vàng” mà chưa được ai khai thác. Và tiên tri của ông đã đúng, khi cơn sốt vàng tại California được dựng nên sau đó… trong thế kỷ 19 khi người ta biết đến mỏ vàng California.
    Và theo một ý nghĩa nào đó, giống như hỏi Michael Faraday rằng “Điện động lực học – tức là “Lực điện” có giá trị như thế nào đối với con người”. Và có lẽ Michael Faraday cũng sẽ không thể trả lời một cách chính xác, bởi vì bức tranh ông nhìn đó là tổng thể mạng lưới điện toàn cầu khi điện động lực học được đem ra ứng dụng. Thuyết Hiện Tại – phát triển cái được gọi là “Lực lượng của Hiện tại” (The Force of Now) – hay còn gọi là “Sức mạnh của Hiện tại” (The Power of Now), chính là “nguyên nhân” đằng sau của mọi chuyển động. Và vì thế, mạng lưới của sự sống – bao gồm phân tử, tế bào, DNA, mã di truyền, chất sống… - mà chúng ta có thể gọi là “Lực sống” là mạng lưới toàn Vũ trụ - được biểu hiện trên bề mặt là những gì mà sự sống đang tồn tại, sinh trưởng và tiến hoá. Khám phá được sự thật này, thì cái được là “Giá trị của mạng lưới điện” thực sự là “rất nhỏ” so với Giá trị của “Lực của Hiện tại” (tức là Lực của Trường thống nhất).
    Tương tự như thế, tiềm năng của Thuyết Hiện Tại (*) sẽ không thể được thấy cho đến khi chúng ta hiểu được “Bản chất của Thuyết Hiện Tại là gì”. Và đối với tôi, như Hoàng Gia (*) chia sẻ vượt xa “Thuyết Tương Đối của Albert Einstein” – và “Thuyết Lượng tử của Max Planck” bởi vì “Thuyết Hiện Tại (*)” thống nhất được “Thuyết Tương Đối của Albert Einstein” và “Thuyết Lượng Tử của Max Planck” trong một Hằng số duy nhất được gọi là “Hằng số Hiện tại” (1 Present Moment = 1 Present Moment), tức là “1 Khoảnh khắc Hiện tại” là bất biến trong mọi hệ quy chiếu của quan sát viên. Và do đó, chúng ta có một Hằng số Vũ trụ vĩ đại nhất của Vật lý học – thống nhất 2 Hằng số cơ bản là c (Hằng số Vận tốc Ánh sáng) của Thuyết Tương Đối – Albert Einstein, và Hằng số Planck (h) của Thuyết Lượng Tử. Nếu điều này không làm chúng ta ngạc nhiên, thì Thuyết Hiện Tại (*) còn đi xa hơn nữa…
    Khi Tim Berners-Lee giới thiệu World Wide Web (www), ông ta đã tiên tri về một thời đại mà Internet sẽ lên ngôi và con người không thể sống thiếu Internet. Nếu www – và Internet là Platform đã xây nên toàn bộ Hệ sinh thái thông tin, thì với “Thuyết Hiện tại” – Hệ sinh thái của Hiện tại là nền tảng của mọi nền tảng, Platform của mọi Platform,… bởi vì “Hiện tại” là nền tảng mà trên đó và trong đó mọi vật chất được sinh ra, tồn tại, và mất đi. Và điều này, có nghĩa là chúng ta đã “chạm đến” nền tảng của toàn bộ Vũ trụ.
    Khi Satoshi Nakamoto giới thiệu Bitcoin (BTC), ông đã giải quyết được bài toàn mà hầu hết mọi người không giải quyết được – đó là Bài toán “Tiền là gì” – “Giá trị là gì” – “Giá trị được tạo ra từ đâu” – Và “Làm thế nào để tạo ra giá trị”… Và ít người hiểu rằng “phát minh này” có giá trị - cho đến khi nó trở thành nền tảng của một nền tài chính mới – Nền tài chính “phân quyền – phi trung tâm – và sự đồng thuận”. Nói cách khác, sau 5000 năm khi con người phát minh ra phiên bản đầu tiên của tiền tệ (Ghi chú thêm: Tiền được phát minh vào năm 3000 TCN), thì phiên bản thứ hai của tiền tệ mới được “khai sinh”. Và câu hỏi mà Hoàng Gia (*) tự hỏi là: “Tại sao nó lại lâu đến vậy
    Ông trầm ngâm, và không nói nữa!
    Tôi hiểu được những gì ông nói, và biết rằng “phần việc của mình” còn rất nhiều… để phải thực thi trọn vẹn!
    Phần việc đó chính là: Giải quyết bài toán về “Tự do Thời gian (Time Freedom))” bao gồm trả lời tất cả những câu hỏi như: “Thời gian là gì” – “Hiện tại là gì” – “1 Khoảnh khắc Hiện tại là gì” – và “Làm thế nào kết nối giữa “Tự do Thời gian” và “Tự do Tài chính” thành một thể thống nhất”. Hay nói một cách đơn giản hơn, đặt “Tự do Thời gian” trở thành “trung tâm” và sau đó chúng ta sẽ giải quyết bài toán còn lại (Tự do Tài chính) một cách hiệu quả, hệ thống, thống nhất, nhất quán, quán triệt và triệt để.
    ///---
    - Trích – SÁCH “Quyển sách của Cuộc đời – Kinh nghiệm – Hiện tại & “Không – Thời gian” (The Book of Life - Experience - Now & "Timeless")."
    ///---
    (*) Ngày 30-07 | Sáng Trong một lần trò chuyện tôi hỏi Hoàng Gia (*) rằng: Điều gì khiến ông quan tâm đến Thuyết Hiện Tại (*) lớn đến vậy? Và nếu có ứng dụng từ “Thuyết Hiện Tại (*)” cho con người và chiến lược phát triển kinh doanh thì đó là gì? Hoàng Gia (*) trả lời: Những câu hỏi như thế này kiểu như hỏi Nicolas Copernic rằng “Thuyết Nhật Tâm” có giá trị như thế nào đối với nhân loại? Chắc ông cũng sẽ ngậm ngùi nói rằng: Chúng sẽ không tác động một cách cụ thể đối với một con người cụ thể - nhưng chắc chắn rằng sự hiểu biết về Thuyết Nhật Tâm sẽ tác động đến nhân loại một cách tổng thể, và sau đó mới tác động đến từng con người cụ thể. Giá trị của “Thuyết Hiện Tại” trong sự thật cốt lõi sẽ thay đổi toàn bộ góc nhìn của chúng ta về thực tại, và hơn thế nữa – chúng ta đã tiến hoá đến “tột cùng” để nhận ra sự thật này, “sự thật đơn giản” đến mức như Albert Einstein đã nói “Chúa luôn chọn cách đơn giản nhất!”. Và cách đơn giản nhất đó là “1 Khoảnh khắc Hiện tại = 1 Khoảnh khắc Hiện tại”, và Hằng số “Hiện tại” chính là thứ mà toàn bộ khoa học đã tìm kiếm trong suốt hàng ngàn năm khám phá Vũ trụ của Thiên văn học – từ sơ khai nhất đến hiện đại nhất, vì đó chính là “Hằng số Vũ trụ”. Tương tự như thế, sự hiểu biết về Thuyết Hiện Tại (*) cho chúng ta thấy được một vùng đất hoang sơ chưa từng được khai phá trước đây đang tồn tại. Đó là những năng lượng, ánh sáng, tần số, trường lượng tử, sự rung động… và vô số những thứ có giá trị như “vàng, kim cương,…” chưa được khai thác. Câu hỏi “Thuyết Hiện Tại (*)” có giá trị như thế nào? Giống như hỏi Christopher Columbus rằng “Việc phát hiện ra Châu Mỹ, tại sao lại quan trọng?”. Ông cũng sẽ không trả lời được một cách rành rọt, bởi vì đối với ông – nó có nghĩa là “Chúng ta đã tìm thấy được Tân Thế Giới (New World)”. Thay vì, chúng ta khai thác vàng ở những nơi không có vàng (trong hàng ngàn năm con người tìm kiếm “Thuật Giả Kim”), thì tại sao chúng ta lại không tìm kiếm vàng ở những nơi “rất nhiều vàng” mà chưa được ai khai thác. Và tiên tri của ông đã đúng, khi cơn sốt vàng tại California được dựng nên sau đó… trong thế kỷ 19 khi người ta biết đến mỏ vàng California. Và theo một ý nghĩa nào đó, giống như hỏi Michael Faraday rằng “Điện động lực học – tức là “Lực điện” có giá trị như thế nào đối với con người?”. Và có lẽ Michael Faraday cũng sẽ không thể trả lời một cách chính xác, bởi vì bức tranh ông nhìn đó là tổng thể mạng lưới điện toàn cầu khi điện động lực học được đem ra ứng dụng. Thuyết Hiện Tại – phát triển cái được gọi là “Lực lượng của Hiện tại” (The Force of Now) – hay còn gọi là “Sức mạnh của Hiện tại” (The Power of Now), chính là “nguyên nhân” đằng sau của mọi chuyển động. Và vì thế, mạng lưới của sự sống – bao gồm phân tử, tế bào, DNA, mã di truyền, chất sống… - mà chúng ta có thể gọi là “Lực sống” là mạng lưới toàn Vũ trụ - được biểu hiện trên bề mặt là những gì mà sự sống đang tồn tại, sinh trưởng và tiến hoá. Khám phá được sự thật này, thì cái được là “Giá trị của mạng lưới điện” thực sự là “rất nhỏ” so với Giá trị của “Lực của Hiện tại” (tức là Lực của Trường thống nhất). Tương tự như thế, tiềm năng của Thuyết Hiện Tại (*) sẽ không thể được thấy cho đến khi chúng ta hiểu được “Bản chất của Thuyết Hiện Tại là gì?”. Và đối với tôi, như Hoàng Gia (*) chia sẻ vượt xa “Thuyết Tương Đối của Albert Einstein” – và “Thuyết Lượng tử của Max Planck” bởi vì “Thuyết Hiện Tại (*)” thống nhất được “Thuyết Tương Đối của Albert Einstein” và “Thuyết Lượng Tử của Max Planck” trong một Hằng số duy nhất được gọi là “Hằng số Hiện tại” (1 Present Moment = 1 Present Moment), tức là “1 Khoảnh khắc Hiện tại” là bất biến trong mọi hệ quy chiếu của quan sát viên. Và do đó, chúng ta có một Hằng số Vũ trụ vĩ đại nhất của Vật lý học – thống nhất 2 Hằng số cơ bản là c (Hằng số Vận tốc Ánh sáng) của Thuyết Tương Đối – Albert Einstein, và Hằng số Planck (h) của Thuyết Lượng Tử. Nếu điều này không làm chúng ta ngạc nhiên, thì Thuyết Hiện Tại (*) còn đi xa hơn nữa… Khi Tim Berners-Lee giới thiệu World Wide Web (www), ông ta đã tiên tri về một thời đại mà Internet sẽ lên ngôi và con người không thể sống thiếu Internet. Nếu www – và Internet là Platform đã xây nên toàn bộ Hệ sinh thái thông tin, thì với “Thuyết Hiện tại” – Hệ sinh thái của Hiện tại là nền tảng của mọi nền tảng, Platform của mọi Platform,… bởi vì “Hiện tại” là nền tảng mà trên đó và trong đó mọi vật chất được sinh ra, tồn tại, và mất đi. Và điều này, có nghĩa là chúng ta đã “chạm đến” nền tảng của toàn bộ Vũ trụ. Khi Satoshi Nakamoto giới thiệu Bitcoin (BTC), ông đã giải quyết được bài toàn mà hầu hết mọi người không giải quyết được – đó là Bài toán “Tiền là gì?” – “Giá trị là gì?” – “Giá trị được tạo ra từ đâu?” – Và “Làm thế nào để tạo ra giá trị?”… Và ít người hiểu rằng “phát minh này” có giá trị - cho đến khi nó trở thành nền tảng của một nền tài chính mới – Nền tài chính “phân quyền – phi trung tâm – và sự đồng thuận”. Nói cách khác, sau 5000 năm khi con người phát minh ra phiên bản đầu tiên của tiền tệ (Ghi chú thêm: Tiền được phát minh vào năm 3000 TCN), thì phiên bản thứ hai của tiền tệ mới được “khai sinh”. Và câu hỏi mà Hoàng Gia (*) tự hỏi là: “Tại sao nó lại lâu đến vậy?” Ông trầm ngâm, và không nói nữa! Tôi hiểu được những gì ông nói, và biết rằng “phần việc của mình” còn rất nhiều… để phải thực thi trọn vẹn! Phần việc đó chính là: Giải quyết bài toán về “Tự do Thời gian (Time Freedom))” bao gồm trả lời tất cả những câu hỏi như: “Thời gian là gì?” – “Hiện tại là gì?” – “1 Khoảnh khắc Hiện tại là gì?” – và “Làm thế nào kết nối giữa “Tự do Thời gian” và “Tự do Tài chính” thành một thể thống nhất?”. Hay nói một cách đơn giản hơn, đặt “Tự do Thời gian” trở thành “trung tâm” và sau đó chúng ta sẽ giải quyết bài toán còn lại (Tự do Tài chính) một cách hiệu quả, hệ thống, thống nhất, nhất quán, quán triệt và triệt để. ///--- - Trích – SÁCH “Quyển sách của Cuộc đời – Kinh nghiệm – Hiện tại & “Không – Thời gian” (The Book of Life - Experience - Now & "Timeless")." ///---
    0 Comments 0 Shares 1490 Views
  • (*) Ngày 17-7 | Tối
    Có một lần tôi hỏi Hoàng Gia (*): “Tại sao ông lại quan tâm đến Bitcoin – ngay cả khi truyền thông lúc nào cũng tuyên bố nó sẽ ‘ngủm củ tỏi’
    Ông không trả lời ngay. Ông nhìn tôi như thể đang nhìn xuyên qua tâm trí tôi – rồi mỉm cười, nửa dí dỏm, nửa trầm tư:
    “Bản chất của Bitcoin không giống như những gì chúng ta nghĩ – thậm chí ngay cả khi chúng ta nghĩ Bitcoin là như thế này (hay như thế kia) đều không đúng. Tuy nhiên, nó dạy cho chúng ta những bài học sâu sắc đến mức chúng ta không nên bỏ lỡ phát minh vĩ đại của nhân loại này.”
    Lúc đó, tôi ngỡ ông đang nói quá. Nhưng càng nghe ông phân tích, tôi càng thấy rõ: Bitcoin – và Thuyết Hiện Tại – là hai phát minh không hẳn “giống nhau”, nhưng có một điểm chung không thể phủ nhận: cả hai đều sinh ra từ Tự do – và để giải phóng Tự do.
    1. Bitcoin không phải là tiền – mà là sự kết thúc của tiền
    Hoàng Gia (*) khẳng định:
    “Thứ nhất, Bitcoin không phải là tiền – mà nó là thứ khai sinh ra Thị trường Tiền điện tử (E-Cash). Như Satoshi đã viết trong sách trắng: Bitcoin không chỉ là một loại tiền – nó là một hệ thống thanh toán ngang hàng, không cần bên thứ ba. Nghĩa là, nó không chỉ thay thế tiền – nó vượt qua khái niệm về tiền.”
    Thật kỳ lạ: Bitcoin được gọi là “vàng kỹ thuật số” – nhưng nó không phải là vật chất. Nó là niềm tin phi vật chất, được xác minh bởi mã nguồn mở. Và giống như Thuyết Hiện Tại, Bitcoin không cần một định danh, không cần một quốc gia, và không cần một hình dạng – nó chỉ cần tồn tại đúng vào lúc này.
    2. Bitcoin là tổ hợp chưa từng có: Công nghệ - Niềm tin - Toàn cầu
    Hoàng Gia (*) tiếp:
    “Bitcoin là ‘công nghệ Blockchain’ đầu tiên – và cũng là bảo mật nhất. Nhưng điều vĩ đại hơn là: Nó ghép những mảnh chẳng liên quan gì nhau: mật mã học – tài chính – kế toán – toán học – và thị trường tự do – thành một cấu trúc thống nhất."
    Không khác gì Thuyết Hiện Tại.
    Nếu Bitcoin kết nối những hệ thống phân tán thông tin, thì Thuyết Hiện Tại kết nối những hệ thống phân mảnh nhận thức.
    • Một bên là Blockchain – mã hóa thời gian.
    • Một bên là Hiện Tại – giải phóng thời gian.
    Cả hai đều không cố gắng chiến thắng quá khứ hay kiểm soát tương lai – mà đơn giản: hiện hữu trọn vẹn trong khoảnh khắc này.
    3. Bitcoin là công ty không có CEO – mà vẫn hoạt động như một vũ trụ
    Ông cười nhẹ và bảo tôi:
    “Bitcoin là công ty đầu tiên trong lịch sử loài người không có thủ lĩnh. Người sáng lập – Satoshi – đã ‘tự biến mất’.”
    Nghe như một nhân vật trong truyện Kim Dung: “Độc cô cầu bại” – không ai biết mặt, chỉ nghe danh. Còn Satoshi Không ai biết là ai, mà thế giới vẫn đi theo “nguyên lý” ông để lại.
    Vậy mà Bitcoin vẫn hoạt động, không cần hội họp, không cần sếp lớn. Không ai bảo ai, nhưng cả hệ thống tuân thủ một nguyên tắc chung: Sự đồng thuận.
    Giống hệt Thuyết Hiện Tại – không có ai là “người lãnh đạo cao nhất” - tất cả đều như nhau, vì "HIỆN TẠI - là Nhà lãnh đạo duy nhất", và những ai sống trong hiện tại thì đều trở nên tỉnh thức như nhau.
    4. Bitcoin hoạt động toàn thời gian – giống như Hiện Tại vậy
    Không có ngân hàng nào mở cửa 24/7. Không có thị trường nào không nghỉ lễ. Nhưng Bitcoin thì khác hẳn.
    “Bitcoin hoạt động không ngừng nghỉ – không cần xin phép, không cần điều phối. Nó giống như… Hiện Tại – luôn luôn ở đây, bất kể ngày hay đêm.”
    "Thuyết Hiện Tại" dạy ta một điều:
    - Không có thời gian nào khác ngoài khoảnh khắc này.
    - Không có hệ thống nào mạnh hơn một hệ thống luôn luôn là bây giờ.
    - Và Bitcoin là một hệ thống như vậy.
    5. Bitcoin không cần “lãnh đạo” – chỉ cần nguyên lý
    Một điều kỳ lạ khác là: Bitcoin không có công ty mẹ, không có phòng điều hành, không có hội đồng quản trị, cũng không có công ty con... Và đi đến "cuối cùng" của hệ thống Bitcoin - có khi bạn không gặp ai cả. Nhưng cả thế giới vận hành dựa trên một “văn hóa” được mã hóa.
    “Họ hoạt động dựa trên sự đồng thuận – không ai bảo họ làm.”
    Đó chính là điều làm nên một “công ty không quốc gia”, một “quốc gia không biên giới”, một "biên giới không giới hạn", và một “cộng đồng không hiến pháp”, nhưng tất cả cùng hành xử như một sinh thể duy nhất.
    Điều đó cũng giống như khi một người thực hành Thuyết Hiện Tại.
    Không ai ra lệnh cho họ phải sống thế nào – nhưng khi họ sống đúng trong hiện tại, họ tự nhiên trở thành chính mình.
    6. Bitcoin – Một phát minh không thể sao chép
    “Bitcoin là phát minh mà ngay cả chính nó cũng không thể làm ra cái thứ hai.” – Hoàng Gia (*) nhấn mạnh.
    Đã có hàng ngàn đồng tiền điện tử khác ra đời, nhưng chỉ có Bitcoin là vượt qua niềm tin, thoát khỏi định danh, và trở thành một biểu tượng.
    Điều tương tự xảy ra với Thuyết Hiện Tại – không phải vì nó là “triết học mới”, mà vì nó là thứ không thể bị sao chép.
    Không ai có thể tái tạo lại “Hiện Tại” – mỗi khoảnh khắc chỉ đến một lần.
    Không ai có thể tạo ra bản sao của “Sự tỉnh thức” – vì chỉ có trải nghiệm thật, mới là thật.
    7. Bitcoin là tấm gương phản chiếu – Thuyết Hiện Tại là con đường trở về
    Kết thúc buổi trò chuyện, tôi hỏi ông:
    “Vậy ông chọn gì: Bitcoin – hay Thuyết Hiện Tại
    Hoàng Gia (*) đáp:
    “Bitcoin là tấm gương. Thuyết Hiện Tại là con đường. Gương thì giúp ta thấy mình – nhưng Con đường mới giúp ta trở về.
    Cả hai đều tuyệt vời – nếu ta đủ can đảm để hiểu đúng. Nhưng nếu buộc phải chọn – tôi sẽ chọn ‘trở về’, vì trở về với hiện tại là cách duy nhất để thật sự tự do.”
    LỜI KẾT
    Bitcoin và Thuyết Hiện Tại – hai phát minh tưởng chẳng liên quan gì đến nhau – lại gặp nhau ở điểm cốt lõi: "Sự Tự Do".
    Một bên giải phóng con người khỏi sự kiểm soát tài chính.
    Một bên giải phóng con người khỏi sự nô lệ của thời gian.
    Bitcoin dạy ta về niềm tin không cần người gác cổng.
    Thuyết Hiện Tại dạy ta về tự do không cần thời gian.
    Và cả hai – đều đang mở ra một thiên niên kỷ mới, nơi con người không sống theo mệnh lệnh, mà sống theo sự hiện diện.
    ///---
    Tác giả
    ///---
    - #Nowaday | Ngày 17-7-2025
    ///---
    (*) Ngày 17-7 | Tối Có một lần tôi hỏi Hoàng Gia (*): “Tại sao ông lại quan tâm đến Bitcoin – ngay cả khi truyền thông lúc nào cũng tuyên bố nó sẽ ‘ngủm củ tỏi’?” Ông không trả lời ngay. Ông nhìn tôi như thể đang nhìn xuyên qua tâm trí tôi – rồi mỉm cười, nửa dí dỏm, nửa trầm tư: “Bản chất của Bitcoin không giống như những gì chúng ta nghĩ – thậm chí ngay cả khi chúng ta nghĩ Bitcoin là như thế này (hay như thế kia) đều không đúng. Tuy nhiên, nó dạy cho chúng ta những bài học sâu sắc đến mức chúng ta không nên bỏ lỡ phát minh vĩ đại của nhân loại này.” Lúc đó, tôi ngỡ ông đang nói quá. Nhưng càng nghe ông phân tích, tôi càng thấy rõ: Bitcoin – và Thuyết Hiện Tại – là hai phát minh không hẳn “giống nhau”, nhưng có một điểm chung không thể phủ nhận: cả hai đều sinh ra từ Tự do – và để giải phóng Tự do. 1. Bitcoin không phải là tiền – mà là sự kết thúc của tiền Hoàng Gia (*) khẳng định: “Thứ nhất, Bitcoin không phải là tiền – mà nó là thứ khai sinh ra Thị trường Tiền điện tử (E-Cash). Như Satoshi đã viết trong sách trắng: Bitcoin không chỉ là một loại tiền – nó là một hệ thống thanh toán ngang hàng, không cần bên thứ ba. Nghĩa là, nó không chỉ thay thế tiền – nó vượt qua khái niệm về tiền.” Thật kỳ lạ: Bitcoin được gọi là “vàng kỹ thuật số” – nhưng nó không phải là vật chất. Nó là niềm tin phi vật chất, được xác minh bởi mã nguồn mở. Và giống như Thuyết Hiện Tại, Bitcoin không cần một định danh, không cần một quốc gia, và không cần một hình dạng – nó chỉ cần tồn tại đúng vào lúc này. 2. Bitcoin là tổ hợp chưa từng có: Công nghệ - Niềm tin - Toàn cầu Hoàng Gia (*) tiếp: “Bitcoin là ‘công nghệ Blockchain’ đầu tiên – và cũng là bảo mật nhất. Nhưng điều vĩ đại hơn là: Nó ghép những mảnh chẳng liên quan gì nhau: mật mã học – tài chính – kế toán – toán học – và thị trường tự do – thành một cấu trúc thống nhất." Không khác gì Thuyết Hiện Tại. Nếu Bitcoin kết nối những hệ thống phân tán thông tin, thì Thuyết Hiện Tại kết nối những hệ thống phân mảnh nhận thức. • Một bên là Blockchain – mã hóa thời gian. • Một bên là Hiện Tại – giải phóng thời gian. Cả hai đều không cố gắng chiến thắng quá khứ hay kiểm soát tương lai – mà đơn giản: hiện hữu trọn vẹn trong khoảnh khắc này. 3. Bitcoin là công ty không có CEO – mà vẫn hoạt động như một vũ trụ Ông cười nhẹ và bảo tôi: “Bitcoin là công ty đầu tiên trong lịch sử loài người không có thủ lĩnh. Người sáng lập – Satoshi – đã ‘tự biến mất’.” Nghe như một nhân vật trong truyện Kim Dung: “Độc cô cầu bại” – không ai biết mặt, chỉ nghe danh. Còn Satoshi? Không ai biết là ai, mà thế giới vẫn đi theo “nguyên lý” ông để lại. Vậy mà Bitcoin vẫn hoạt động, không cần hội họp, không cần sếp lớn. Không ai bảo ai, nhưng cả hệ thống tuân thủ một nguyên tắc chung: Sự đồng thuận. Giống hệt Thuyết Hiện Tại – không có ai là “người lãnh đạo cao nhất” - tất cả đều như nhau, vì "HIỆN TẠI - là Nhà lãnh đạo duy nhất", và những ai sống trong hiện tại thì đều trở nên tỉnh thức như nhau. 4. Bitcoin hoạt động toàn thời gian – giống như Hiện Tại vậy Không có ngân hàng nào mở cửa 24/7. Không có thị trường nào không nghỉ lễ. Nhưng Bitcoin thì khác hẳn. “Bitcoin hoạt động không ngừng nghỉ – không cần xin phép, không cần điều phối. Nó giống như… Hiện Tại – luôn luôn ở đây, bất kể ngày hay đêm.” "Thuyết Hiện Tại" dạy ta một điều: - Không có thời gian nào khác ngoài khoảnh khắc này. - Không có hệ thống nào mạnh hơn một hệ thống luôn luôn là bây giờ. - Và Bitcoin là một hệ thống như vậy. 5. Bitcoin không cần “lãnh đạo” – chỉ cần nguyên lý Một điều kỳ lạ khác là: Bitcoin không có công ty mẹ, không có phòng điều hành, không có hội đồng quản trị, cũng không có công ty con... Và đi đến "cuối cùng" của hệ thống Bitcoin - có khi bạn không gặp ai cả. Nhưng cả thế giới vận hành dựa trên một “văn hóa” được mã hóa. “Họ hoạt động dựa trên sự đồng thuận – không ai bảo họ làm.” Đó chính là điều làm nên một “công ty không quốc gia”, một “quốc gia không biên giới”, một "biên giới không giới hạn", và một “cộng đồng không hiến pháp”, nhưng tất cả cùng hành xử như một sinh thể duy nhất. Điều đó cũng giống như khi một người thực hành Thuyết Hiện Tại. Không ai ra lệnh cho họ phải sống thế nào – nhưng khi họ sống đúng trong hiện tại, họ tự nhiên trở thành chính mình. 6. Bitcoin – Một phát minh không thể sao chép “Bitcoin là phát minh mà ngay cả chính nó cũng không thể làm ra cái thứ hai.” – Hoàng Gia (*) nhấn mạnh. Đã có hàng ngàn đồng tiền điện tử khác ra đời, nhưng chỉ có Bitcoin là vượt qua niềm tin, thoát khỏi định danh, và trở thành một biểu tượng. Điều tương tự xảy ra với Thuyết Hiện Tại – không phải vì nó là “triết học mới”, mà vì nó là thứ không thể bị sao chép. Không ai có thể tái tạo lại “Hiện Tại” – mỗi khoảnh khắc chỉ đến một lần. Không ai có thể tạo ra bản sao của “Sự tỉnh thức” – vì chỉ có trải nghiệm thật, mới là thật. 7. Bitcoin là tấm gương phản chiếu – Thuyết Hiện Tại là con đường trở về Kết thúc buổi trò chuyện, tôi hỏi ông: “Vậy ông chọn gì: Bitcoin – hay Thuyết Hiện Tại?” Hoàng Gia (*) đáp: “Bitcoin là tấm gương. Thuyết Hiện Tại là con đường. Gương thì giúp ta thấy mình – nhưng Con đường mới giúp ta trở về. Cả hai đều tuyệt vời – nếu ta đủ can đảm để hiểu đúng. Nhưng nếu buộc phải chọn – tôi sẽ chọn ‘trở về’, vì trở về với hiện tại là cách duy nhất để thật sự tự do.” LỜI KẾT Bitcoin và Thuyết Hiện Tại – hai phát minh tưởng chẳng liên quan gì đến nhau – lại gặp nhau ở điểm cốt lõi: "Sự Tự Do". Một bên giải phóng con người khỏi sự kiểm soát tài chính. Một bên giải phóng con người khỏi sự nô lệ của thời gian. Bitcoin dạy ta về niềm tin không cần người gác cổng. Thuyết Hiện Tại dạy ta về tự do không cần thời gian. Và cả hai – đều đang mở ra một thiên niên kỷ mới, nơi con người không sống theo mệnh lệnh, mà sống theo sự hiện diện. ///--- Tác giả ///--- - #Nowaday | Ngày 17-7-2025 ///---
    0 Comments 0 Shares 1687 Views
More Results