(*) Ngày 6-8 | Tối
Có một lần, vào năm học lớp 9, Ba tôi hỏi tôi rằng "Ước mơ lớn nhất của đời con là gì". Tôi nhớ rất rõ, một câu trả lời đúng như "ước mơ", mà có lẽ khiến Ba tôi bật ngửa. Tôi trả lời rằng, "Con muốn TỰ DO THỜI GIAN", con không muốn xem đồng hồ nữa, không muốn xem thời khóa biểu nữa, không muốn bị quy định bởi thời gian nữa... và không muốn thấy một cái gì đó "quay vòng vòng xung quanh con", mà con không thực sự biết nó là gì
Ba tôi nói với tôi rằng: "Ba cũng không hiểu lắm!" Và như tôi thấy, ông ngạc nhiên đến mức độ nào. Thực ra, lúc đó tôi không thực sự hiểu những gì tôi ước mơ thực sự là gì Và sự ngạc nhiên của Ba tôi lớn đến mức độ nào... nhưng có điều ông "tin" tôi, ít nhất tôi là con của ông!
Vào thời điểm đó, tôi nhớ câu trả lời của mình - nhưng không biết tại sao tôi trả lời như vậy
Từ cái ngày tôi nói với Ba rằng tôi muốn “TỰ DO THỜI GIAN”, cả thế giới bên trong tôi bắt đầu rung chuyển nhẹ. Dù ngoài mặt thì mọi thứ vẫn y như cũ: tôi vẫn đi học, vẫn phải theo thời khóa biểu, vẫn bị điểm danh, kiểm tra miệng, vẫn nghe tiếng trống trường như một tín hiệu cho “cuộc sống tiếp theo”, nhưng ở bên trong, có cái gì đó đã rạn ra. Tôi không còn tin vào cái "quy luật 24 tiếng" nữa. Tôi bắt đầu nhìn đồng hồ với ánh mắt nghi ngờ. Tôi bắt đầu thấy cái kim phút xoay tròn như một thứ gì đó… ngược ngạo.
Tôi nhớ, sau hôm đó, tôi trằn trọc mãi. Không phải vì Ba tôi không hiểu, mà vì... tôi cũng không hiểu chính mình. Tại sao lại là “tự do thời gian” Tại sao tôi – một đứa nhóc 15 tuổi – lại không ước làm bác sĩ, kỹ sư, tỉ phú, ca sĩ, cầu thủ Tôi có chứ, đã từng chứ, nhưng khi Ba tôi hỏi thẳng một câu như thế, cái thứ bật ra khỏi miệng tôi là điều không nằm trong bất kỳ “giấc mơ có nghề nghiệp” nào.
Dần dần, tôi để ý đến sự "kỳ lạ" của bản thân. Trong khi bạn bè đếm từng tiết học để mong đến giờ ra chơi, tôi thì đếm từng khoảng lặng – những lúc mọi thứ như đứng lại. Ví dụ như khi cơn mưa bất chợt ập xuống sân trường, và tất cả đều tạm dừng, không còn tiết học, không còn trống, chỉ có tiếng mưa – tôi cảm thấy đó là "tự do". Hoặc những buổi sáng sớm, tôi dậy thật sớm, ngồi một mình trước hiên nhà khi cả xóm còn đang ngủ – tôi thấy mình “thoát khỏi thời gian” trong vài phút. Những lúc như thế, tôi thấy mình “đúng với ước mơ của mình” hơn bất kỳ bài giảng nào.
Nhưng "Tự do thời gian” không dễ theo đuổi như “muốn làm bác sĩ”. Không có trường lớp nào dạy cách để thoát khỏi thời gian. Không có “ngành nghề” nào tên là “người không cần đồng hồ”. Tôi bắt đầu đi tìm câu trả lời cho chính câu hỏi của mình: Làm sao để sống mà không bị chi phối bởi thời gian
Tôi lao vào đọc sách. Ban đầu là sách tâm lý, rồi triết học, rồi tôn giáo, rồi vật lý. Tôi không hiểu hết – có lẽ chỉ hiểu 10%, nhưng có một điểm chung khiến tôi hứng thú: từ Einstein cho tới Đức Phật, từ Stephen Hawking cho tới Krishnamurti – tất cả đều có một cách nào đó đề cập đến thời gian. Và tất cả đều có vẻ... nghi ngờ rằng “thời gian là thật”.
Càng đọc, tôi càng thấy rằng, “Tự do thời gian” không phải là trốn khỏi thời khóa biểu hay vứt bỏ đồng hồ. Nó là một trạng thái nhận thức. Nó không phải là “chạy khỏi thời gian” mà là “thấy ra sự thật của thời gian”.
Một buổi tối, khoảng giữa năm lớp 10, tôi đang ngồi học thì Ba tôi đi ngang qua. Ông thấy tôi viết gì đó đầy cả cuốn sổ tay – không phải bài tập, mà là những dòng như thế này:
• “Thời gian có thật không”
• “Nếu hiện tại là tất cả những gì tôi đang sống, thì tại sao tôi cứ bị kéo về quá khứ hoặc sợ hãi tương lai”
• “Nếu tôi ngưng suy nghĩ, thì thời gian có còn tồn tại”
Ba tôi đứng nhìn một lúc lâu, không hỏi gì. Ông đặt tay lên vai tôi, rồi bước đi.
Tôi biết, ông không hiểu hết những gì tôi đang viết, nhưng có một điều tôi cảm nhận được rất rõ: ông tin tôi đang trên một hành trình.
Tôi bắt đầu thực hành “Sống trong hiện tại”. Không phải theo kiểu “câu thần chú” như trong các sách tự lực, mà theo nghĩa đen. Tôi bắt đầu quan sát hơi thở mình. Tôi bắt đầu để ý từng bước đi. Tôi ăn mà chỉ ăn, không vừa ăn vừa nghĩ đến bài kiểm tra. Tôi ngồi mà chỉ ngồi, không vừa ngồi vừa mong hết giờ. Tôi nhận ra: thời gian sống của mình không nằm ở thời gian đồng hồ – mà nằm ở mức độ hiện diện của mình trong từng khoảnh khắc.
Và càng hiện diện, tôi càng thấy… thời gian "không còn quyền lực gì" với tôi.
Đó là một sự tự do vô hình, nhưng rất thật. Bạn có thể ở trong lớp học suốt 90 phút mà thấy như một thoáng chớp mắt, nếu bạn hiện diện. Ngược lại, bạn có thể ngồi chơi điện thoại 10 phút mà thấy như địa ngục, nếu tâm bạn lo âu, chán nản, trôi dạt.
Tôi bắt đầu hiểu ra, ước mơ “Tự do thời gian” không phải là một ước mơ trẻ con. Nó là một khát vọng thoát khỏi một loại gông cùm vô hình mà hầu hết người lớn đều không nhận ra.
Tôi bắt đầu nói ít hơn, nhưng quan sát nhiều hơn. Tôi thấy mọi người quanh tôi luôn chạy. Chạy cho kịp giờ. Chạy cho kịp kế hoạch. Chạy cho kịp “thành công”. Họ nhìn đồng hồ không ngừng. Họ lên lịch cho cả tháng, cả năm. Và có lúc, họ than mệt – nhưng không biết vì sao. Tôi biết vì sao: họ bị “ăn mòn” bởi một thứ gọi là ảo tưởng về thời gian tuyến tính.
Tôi bắt đầu viết những dòng nhật ký với một nhịp điệu khác:
• “Hôm nay tôi không xem đồng hồ, nhưng tôi sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.”
• “Tôi không biết mấy giờ, nhưng tôi biết rõ mình đang thở ra hay hít vào.”
• “Tôi không biết hôm nay thứ mấy, nhưng tôi biết hôm nay tôi đang sống.”
Lên Đại học, tôi chọn một ngành “không giống ai”: Toán-Tin học của Trường Đại học Khoa học Tự nhiên với lý do "chỉ có câu trả lời của TỰ NHIÊN mới là câu trả lời của SỰ THẬT" – dù điểm tôi đủ để học Y. Ba tôi im lặng. Họ không hiểu vì sao tôi “từ chối con đường vinh quang”. Nhưng tôi biết, tôi đang đi đúng hướng: tôi không chọn nghề, tôi chọn câu hỏi.
Và câu hỏi của tôi, từ năm lớp 9 đến giờ, vẫn không đổi: "Làm sao để sống mà không bị thời gian làm chủ"
Một ngày, khi đã là sinh viên năm 2, tôi trở về quê thăm Ba. Lúc đó, ông đã bắt đầu yếu hơn, tóc bạc nhiều hơn. Khi tôi ngồi uống trà với ông buổi sáng sớm, tôi kể lại cho ông nghe lần tôi nói: “Con muốn tự do thời gian”.
Ông cười khẽ, rồi chậm rãi nói: “Ba nghĩ, giờ ba hiểu rồi. Khi con càng lớn, con càng ít bị thời gian chi phối, còn ba thì càng lúc càng thấy thời gian trôi nhanh... Có lẽ, tự do thời gian là khi mình ngừng đếm thời gian – mà mình sống.”
Tôi nhìn ông thật lâu, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy mình không còn đơn độc. Ba tôi, người từng “không hiểu gì”, giờ lại là người nói đúng bản chất nhất.
Giờ đây, khi viết lại những dòng này, tôi không còn là cậu bé lớp 9 năm nào nữa. Tôi đã trải qua những vòng quay không ngừng của xã hội, những áp lực cuộc sống và niềm hạnh phúc, danh tiếng và ẩn danh, thành tựu và bất thành – và đôi lúc, tôi cũng bị cuốn đi.
Nhưng mỗi lần như vậy, tôi nhớ lại chính mình – cậu bé đã từng không muốn xem đồng hồ.
Tôi dừng lại. Hít vào. Thở ra. Và nói thầm:
"Tôi đang ở đây. Tôi tự do."
TỰ DO THỜI GIAN không phải là không làm gì.
TỰ DO THỜI GIAN là làm mọi thứ mà không bị thời gian điều khiển.
Là khi bạn sống, bạn biết bạn đang sống – chứ không phải đang chờ sống.
Là khi bạn không hỏi: “Bây giờ mấy giờ”, mà hỏi: “Bây giờ tôi đang hiện diện ra sao”
Là khi bạn dám chọn một con đường không đo bằng lịch trình, mà đo bằng chiều sâu hiện hữu.
Và có lẽ, đó chính là ước mơ lớn nhất đời tôi – một ước mơ bắt đầu bằng một câu trả lời ngây ngô của năm lớp 9, và vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay.
Sau này, khi nhận thức HIỆN TẠI là TẤT CẢ. Phát triển THUYẾT HIỆN TẠI như là con đường của sự thật, dẫn đến THUYẾT VẠN VẬT, tôi biết mình đã đến "nơi". Và từ đây, TỰ DO THỜI GIAN không chỉ là ước mơ, TỰ DO THỜI GIAN là sự thật! Một sự thật chắc chắn nhất vượt qua mọi sự thật khác!
Từ đây, tôi phát triển tầm nhìn CON NGƯỜI MỚI - NHÂN LOẠI MỚI cho TRÁI ĐẤT MỚI, một Trái Đất hòa bình, tự do, thịnh vượng, sáng tạo và hạnh phúc!
///---
(*) Nguồn: Sách - "CUỐN SÁCH CỦA CUỘC ĐỜI, KINH NGHIỆM, HIỆN TẠI & "KHÔNG - THỜI GIAN""
///---
  (*) Ngày 6-8 | Tối
Có một lần, vào năm học lớp 9, Ba tôi hỏi tôi rằng "Ước mơ lớn nhất của đời con là gì?". Tôi nhớ rất rõ, một câu trả lời đúng như "ước mơ", mà có lẽ khiến Ba tôi bật ngửa. Tôi trả lời rằng, "Con muốn TỰ DO THỜI GIAN", con không muốn xem đồng hồ nữa, không muốn xem thời khóa biểu nữa, không muốn bị quy định bởi thời gian nữa... và không muốn thấy một cái gì đó "quay vòng vòng xung quanh con", mà con không thực sự biết nó là gì?
Ba tôi nói với tôi rằng: "Ba cũng không hiểu lắm!" Và như tôi thấy, ông ngạc nhiên đến mức độ nào. Thực ra, lúc đó tôi không thực sự hiểu những gì tôi ước mơ thực sự là gì? Và sự ngạc nhiên của Ba tôi lớn đến mức độ nào... nhưng có điều ông "tin" tôi, ít nhất tôi là con của ông!
Vào thời điểm đó, tôi nhớ câu trả lời của mình - nhưng không biết tại sao tôi trả lời như vậy?
Từ cái ngày tôi nói với Ba rằng tôi muốn “TỰ DO THỜI GIAN”, cả thế giới bên trong tôi bắt đầu rung chuyển nhẹ. Dù ngoài mặt thì mọi thứ vẫn y như cũ: tôi vẫn đi học, vẫn phải theo thời khóa biểu, vẫn bị điểm danh, kiểm tra miệng, vẫn nghe tiếng trống trường như một tín hiệu cho “cuộc sống tiếp theo”, nhưng ở bên trong, có cái gì đó đã rạn ra. Tôi không còn tin vào cái "quy luật 24 tiếng" nữa. Tôi bắt đầu nhìn đồng hồ với ánh mắt nghi ngờ. Tôi bắt đầu thấy cái kim phút xoay tròn như một thứ gì đó… ngược ngạo.
Tôi nhớ, sau hôm đó, tôi trằn trọc mãi. Không phải vì Ba tôi không hiểu, mà vì... tôi cũng không hiểu chính mình. Tại sao lại là “tự do thời gian”? Tại sao tôi – một đứa nhóc 15 tuổi – lại không ước làm bác sĩ, kỹ sư, tỉ phú, ca sĩ, cầu thủ? Tôi có chứ, đã từng chứ, nhưng khi Ba tôi hỏi thẳng một câu như thế, cái thứ bật ra khỏi miệng tôi là điều không nằm trong bất kỳ “giấc mơ có nghề nghiệp” nào.
Dần dần, tôi để ý đến sự "kỳ lạ" của bản thân. Trong khi bạn bè đếm từng tiết học để mong đến giờ ra chơi, tôi thì đếm từng khoảng lặng – những lúc mọi thứ như đứng lại. Ví dụ như khi cơn mưa bất chợt ập xuống sân trường, và tất cả đều tạm dừng, không còn tiết học, không còn trống, chỉ có tiếng mưa – tôi cảm thấy đó là "tự do". Hoặc những buổi sáng sớm, tôi dậy thật sớm, ngồi một mình trước hiên nhà khi cả xóm còn đang ngủ – tôi thấy mình “thoát khỏi thời gian” trong vài phút. Những lúc như thế, tôi thấy mình “đúng với ước mơ của mình” hơn bất kỳ bài giảng nào.
Nhưng "Tự do thời gian” không dễ theo đuổi như “muốn làm bác sĩ”. Không có trường lớp nào dạy cách để thoát khỏi thời gian. Không có “ngành nghề” nào tên là “người không cần đồng hồ”. Tôi bắt đầu đi tìm câu trả lời cho chính câu hỏi của mình: Làm sao để sống mà không bị chi phối bởi thời gian?
Tôi lao vào đọc sách. Ban đầu là sách tâm lý, rồi triết học, rồi tôn giáo, rồi vật lý. Tôi không hiểu hết – có lẽ chỉ hiểu 10%, nhưng có một điểm chung khiến tôi hứng thú: từ Einstein cho tới Đức Phật, từ Stephen Hawking cho tới Krishnamurti – tất cả đều có một cách nào đó đề cập đến thời gian. Và tất cả đều có vẻ... nghi ngờ rằng “thời gian là thật”.
Càng đọc, tôi càng thấy rằng, “Tự do thời gian” không phải là trốn khỏi thời khóa biểu hay vứt bỏ đồng hồ. Nó là một trạng thái nhận thức. Nó không phải là “chạy khỏi thời gian” mà là “thấy ra sự thật của thời gian”.
Một buổi tối, khoảng giữa năm lớp 10, tôi đang ngồi học thì Ba tôi đi ngang qua. Ông thấy tôi viết gì đó đầy cả cuốn sổ tay – không phải bài tập, mà là những dòng như thế này:
• “Thời gian có thật không?”
• “Nếu hiện tại là tất cả những gì tôi đang sống, thì tại sao tôi cứ bị kéo về quá khứ hoặc sợ hãi tương lai?”
• “Nếu tôi ngưng suy nghĩ, thì thời gian có còn tồn tại?”
Ba tôi đứng nhìn một lúc lâu, không hỏi gì. Ông đặt tay lên vai tôi, rồi bước đi.
Tôi biết, ông không hiểu hết những gì tôi đang viết, nhưng có một điều tôi cảm nhận được rất rõ: ông tin tôi đang trên một hành trình.
Tôi bắt đầu thực hành “Sống trong hiện tại”. Không phải theo kiểu “câu thần chú” như trong các sách tự lực, mà theo nghĩa đen. Tôi bắt đầu quan sát hơi thở mình. Tôi bắt đầu để ý từng bước đi. Tôi ăn mà chỉ ăn, không vừa ăn vừa nghĩ đến bài kiểm tra. Tôi ngồi mà chỉ ngồi, không vừa ngồi vừa mong hết giờ. Tôi nhận ra: thời gian sống của mình không nằm ở thời gian đồng hồ – mà nằm ở mức độ hiện diện của mình trong từng khoảnh khắc.
Và càng hiện diện, tôi càng thấy… thời gian "không còn quyền lực gì" với tôi.
Đó là một sự tự do vô hình, nhưng rất thật. Bạn có thể ở trong lớp học suốt 90 phút mà thấy như một thoáng chớp mắt, nếu bạn hiện diện. Ngược lại, bạn có thể ngồi chơi điện thoại 10 phút mà thấy như địa ngục, nếu tâm bạn lo âu, chán nản, trôi dạt.
Tôi bắt đầu hiểu ra, ước mơ “Tự do thời gian” không phải là một ước mơ trẻ con. Nó là một khát vọng thoát khỏi một loại gông cùm vô hình mà hầu hết người lớn đều không nhận ra.
Tôi bắt đầu nói ít hơn, nhưng quan sát nhiều hơn. Tôi thấy mọi người quanh tôi luôn chạy. Chạy cho kịp giờ. Chạy cho kịp kế hoạch. Chạy cho kịp “thành công”. Họ nhìn đồng hồ không ngừng. Họ lên lịch cho cả tháng, cả năm. Và có lúc, họ than mệt – nhưng không biết vì sao. Tôi biết vì sao: họ bị “ăn mòn” bởi một thứ gọi là ảo tưởng về thời gian tuyến tính.
Tôi bắt đầu viết những dòng nhật ký với một nhịp điệu khác:
• “Hôm nay tôi không xem đồng hồ, nhưng tôi sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.”
• “Tôi không biết mấy giờ, nhưng tôi biết rõ mình đang thở ra hay hít vào.”
• “Tôi không biết hôm nay thứ mấy, nhưng tôi biết hôm nay tôi đang sống.”
Lên Đại học, tôi chọn một ngành “không giống ai”: Toán-Tin học của Trường Đại học Khoa học Tự nhiên với lý do "chỉ có câu trả lời của TỰ NHIÊN mới là câu trả lời của SỰ THẬT" – dù điểm tôi đủ để học Y. Ba tôi im lặng. Họ không hiểu vì sao tôi “từ chối con đường vinh quang”. Nhưng tôi biết, tôi đang đi đúng hướng: tôi không chọn nghề, tôi chọn câu hỏi.
Và câu hỏi của tôi, từ năm lớp 9 đến giờ, vẫn không đổi: "Làm sao để sống mà không bị thời gian làm chủ?"
Một ngày, khi đã là sinh viên năm 2, tôi trở về quê thăm Ba. Lúc đó, ông đã bắt đầu yếu hơn, tóc bạc nhiều hơn. Khi tôi ngồi uống trà với ông buổi sáng sớm, tôi kể lại cho ông nghe lần tôi nói: “Con muốn tự do thời gian”.
Ông cười khẽ, rồi chậm rãi nói: “Ba nghĩ, giờ ba hiểu rồi. Khi con càng lớn, con càng ít bị thời gian chi phối, còn ba thì càng lúc càng thấy thời gian trôi nhanh... Có lẽ, tự do thời gian là khi mình ngừng đếm thời gian – mà mình sống.”
Tôi nhìn ông thật lâu, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy mình không còn đơn độc. Ba tôi, người từng “không hiểu gì”, giờ lại là người nói đúng bản chất nhất.
Giờ đây, khi viết lại những dòng này, tôi không còn là cậu bé lớp 9 năm nào nữa. Tôi đã trải qua những vòng quay không ngừng của xã hội, những áp lực cuộc sống và niềm hạnh phúc, danh tiếng và ẩn danh, thành tựu và bất thành – và đôi lúc, tôi cũng bị cuốn đi.
Nhưng mỗi lần như vậy, tôi nhớ lại chính mình – cậu bé đã từng không muốn xem đồng hồ.
Tôi dừng lại. Hít vào. Thở ra. Và nói thầm:
"Tôi đang ở đây. Tôi tự do."
TỰ DO THỜI GIAN không phải là không làm gì.
TỰ DO THỜI GIAN là làm mọi thứ mà không bị thời gian điều khiển.
Là khi bạn sống, bạn biết bạn đang sống – chứ không phải đang chờ sống.
Là khi bạn không hỏi: “Bây giờ mấy giờ?”, mà hỏi: “Bây giờ tôi đang hiện diện ra sao?”
Là khi bạn dám chọn một con đường không đo bằng lịch trình, mà đo bằng chiều sâu hiện hữu.
Và có lẽ, đó chính là ước mơ lớn nhất đời tôi – một ước mơ bắt đầu bằng một câu trả lời ngây ngô của năm lớp 9, và vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay.
Sau này, khi nhận thức HIỆN TẠI là TẤT CẢ. Phát triển THUYẾT HIỆN TẠI như là con đường của sự thật, dẫn đến THUYẾT VẠN VẬT, tôi biết mình đã đến "nơi". Và từ đây, TỰ DO THỜI GIAN không chỉ là ước mơ, TỰ DO THỜI GIAN là sự thật! Một sự thật chắc chắn nhất vượt qua mọi sự thật khác!
Từ đây, tôi phát triển tầm nhìn CON NGƯỜI MỚI - NHÂN LOẠI MỚI cho TRÁI ĐẤT MỚI, một Trái Đất hòa bình, tự do, thịnh vượng, sáng tạo và hạnh phúc!
///---
(*) Nguồn: Sách - "CUỐN SÁCH CỦA CUỘC ĐỜI, KINH NGHIỆM, HIỆN TẠI & "KHÔNG - THỜI GIAN""
///---