• (*) Ngày 7-12 | Tối
    Hôm nay, là ngày Sa-bát - là Ngày Thứ Bảy - và trong một số Truyền thống Cơ Đốc Giáo (tức là Ki-tô hữu - những Người tin Chúa Yeshua (*) là Đấng cứu rỗi) sẽ giữ Ngày Sa-bát (Thứ 7) như là một ngày nghỉ chính thống của họ. Tôi thuộc một trong những Truyền thống Cơ Đốc Giáo đó, mặc dù từ quan điểm của sự thật thì Lịch thời gian - Ngày (Tháng - Năm) đều hoàn toàn tương đối, và mọi người được tự do trong hoạt động sinh hoạt và nghỉ ngơi của họ - bao gồm cả những ngày nghỉ khác trong tuần (chẳng hạn Chủ nhật), thì điều đó cũng là một phần đúng đắn trong thế gian này.
    Tuy nhiên, giao ước "ngày nghỉ" - tức là giao ước "Tự do với việc đang làm" có một nguyên nhân gốc rễ xa xưa, mà chúng ta gọi là "ý nghĩ "Tôi làm"" - và đây chỉ là một ý nghĩ không hơn không kém. Tuy nhiên, ý niệm "Tôi làm" lại là một trong những ý niệm khó khăn nhất của con người khi một ai đó muốn thoát khỏi cái tôi của mình. Thực ra, có một lực lượng lớn hơn đang vận hành mọi thứ - và việc tốt nhất mà chúng ta có thể làm là "tuân theo" sự hướng dẫn của lực lượng cao cấp hơn chúng ta rất nhiều (đó). Và vì vậy, xả ly với việc đang làm - hay còn gọi là "vô vi" chính là hình thức cao nhất của hành động - và nó được gọi là "sự dâng hiến". Do đó, trong các Truyền thống Cơ Đốc giáo gọi là "Hãy làm mọi việc như thể làm cho Chúa chứ không phải làm cho người ta" (Kinh Thánh). Và điều này dẫn đến một sự thật của Tâm linh chính là "vô vi" - nghĩa là "Vô vi nhi vô bất vi" (Không làm mà không có gì là không làm). Và vì vậy, việc làm việc trong 6 ngày - và sau đó nghỉ ngày Thứ 7 (nghỉ một ngày) sẽ trở nên tự nhiên (và có tỷ lệ hoàn toàn phù hợp) - dù là Tục đế (sự thật thế tục) hay là Chân đế (sự thật tối hậu).
    Sau này, khi tôi biết "Bản chất của Hiện tại là gì" - hay nói cách khác là "Sự thật của Hiện tại" - Một hiện tại "bất biến" (liên tục) và không có thời gian,... thì sự nghỉ ngơi trong ngày Sa-bát vẫn hoàn toàn có giá trị. Lý do cho điều này là bởi vì, "Chúng ta đã đến được nơi mà mọi ngày đều là ngày Sa-bát. Chúng ta đã đến được nơi mà mọi ngày đều là ngày hôm nay. Chúng ta đã đến được nơi mà mọi ngày đều là ngày sinh nhật - ngày mà chúng ta được sinh ra để trở thành con người mới (mỗi ngày đều là ngày mới)". Và đó là ngày mà chúng ta có thể hòa làm một với "việc đang làm" - bởi vì ngay từ đầu "không có thời gian" và chúng ta luôn là một với kinh nghiệm - và đó chính là HIỆN HỮU - HIỆN TẠI hợp nhất với việc đang làm một cách tự nhiên.
    Với tôi trải nghiệm điều đó như cái được gọi là "làm mọi việc như thể làm cho Chúa chứ không phải là làm cho người ta" - và điều này đồng nghĩa với việc "mỗi hành động" trở thành "sự dâng hiến" (thay vì chúng ta chỉ dâng hiến tài chính - theo ý nghĩa thông thường).
    Nói cách khác, "mỗi hành động" mà trong đó chúng ta hòa hợp với việc đang làm - sẽ trở thành "cánh cửa bí mật" mà trong đó chính là bản chất của sự dâng hiến. Hiển nhiên, chúng ta sẽ phải đi một hành trình dài trên Con đường Tâm linh để nhận ra rằng "việc đang làm" là tất cả cuộc sống.
    Bởi vì "Hiện tại - là tất cả cuộc sống", cho nên việc đang làm chính là tất cả cuộc sống.
    Bởi vì, "Hiện tại - là tất cả cuộc sống", cho nên mục đích sống của chúng ta là "Hiện diện" - và SỰ CÓ MẶT này chính là CON NGƯỜI MỚI của chúng ta - bước đi trên cuộc đời mà không cần mang theo cái tôi nữa.
    Bởi vì, "Hiện tại - là tất cả cuộc sống", cho nên Thức tỉnh - Hiện diện - hợp nhất với "Việc đang làm", chính là sự thật về cuộc đời này.
    Và vì thế, tất cả chúng ta có một ngày Sa-bát vĩnh cửu - được gọi là "Ngày nay" đang mời gọi chúng ta để bước vào đó. Đó là lời tiên tri cho thời đại ngày nay, thời đại mà Sa-bát (Thứ 7) đã trở thành "Sa-bát vĩnh cửu" - và lời tiên tri đó sẽ ứng nghiệm khi bạn thấy được "Hiện tại "Như đang là"" - tức là "Hiện tại "bên trong"" - hay chính xác hơn là SỰ HIỆN DIỆN.
    Tôi nhớ đến một phân đoạn Kinh Thánh - Một phân đoạn mà Người hướng dẫn tôi đọc Kinh Thánh, đã nhắc đến ngay những ngày đầu tiếp nhận Cơ Đốc Giáo - và tin nhận sự cứu rỗi của Chúa Yeshua, qua phép Báp-têm. Đoạn Kinh Thánh đó là, "nên về sau lâu lắm, trong một thơ của Đa-vít, Chúa lại định một ngày nữa gọi là “Ngày nay,” như trên kia đã dẫn rằng: Ngày nay nếu các ngươi nghe tiếng Ngài, Thì chớ cứng lòng. Vả, nếu Giô-suê đã cho họ yên-nghỉ, thì chắc sau không còn nói về một ngày khác nữa. Vậy thì còn lại một ngày yên-nghỉ cho dân Đức Chúa Trời. Vì ai vào sự yên-nghỉ của Đức Chúa Trời, thì nghỉ công-việc mình, cũng như Đức Chúa Trời đã nghỉ công-việc của Ngài vậy." (Kinh Thánh | Hê-bơ-rơ 4:7-10).
    Nghĩa là, tiên tri về "Ngày Sa-bát" chính là "Ngày nay" - chính là "Hôm nay" (Today), là một trong những lời tiên tri lớn của Kinh Thánh xác định sự thật là "Vì ai vào sự yên-nghỉ của Đức Chúa Trời, thì nghỉ công-việc mình, cũng như Đức Chúa Trời đã nghỉ công-việc của Ngài vậy.". Và điều đó có nghĩa là: Chúng ta sẽ bước vào sự yên nghỉ trong Đức Chúa Trời - và trở nên nghỉ công việc của mình - và làm công việc của Chúa!
    Điều này, dẫn đến những lời dạy sâu sắc trong những Trường phái Tâm linh khác là "vô vi" - Trung tâm của Đạo giáo (Lão Tử), "vô ngã - vô niệm" - Trung tâm của Phật Giáo, và sự công nhận một Bản thể cao hơn đang vận hành trên mọi người - Trung tâm của Ấn Độ Giáo... dẫn đến những sự thật căn bản mà trong đó "Tôi làm" - tức là ý nghĩ "Tôi là người làm" chỉ là một ý niệm "không hơn không kém".
    Tuy nhiên, từ bỏ ý niệm "Tôi là người làm" - không có nghĩa là từ bỏ việc làm (dẫn đến không làm), mà chỉ có nghĩa là "từ bỏ ý niệm tôi làm". Trong sự thật căn bản, chúng ta không từ bỏ bất kỳ suy nghĩ nào cả, mà trên con đường Tâm linh chúng ta chỉ từ bỏ ý nghĩ "Tôi là cái này - Tôi là cái kia" mà thôi.
    Vì thế, dù chúng ta "Thiền định" - Thực hành Thiền để dẫn đến "vô niệm"; Hiểu về bản chất của Tâm linh trong các Truyền thống Tôn giáo như Đạo giáo là "vô vi"; Hiểu rằng các ý nghĩ của chúng ta dù đúng dù sai... thì nó vẫn chỉ là một ý nghĩ - khi chúng ta thực hành Mantra (Thần chú, Mật chú, Niệm chú...) - hoặc đơn giản hóa cuộc sống dựa trên "vô dục cầu"... thì tất cả các liệu pháp đó đều là "tạm thời" - hoặc xét cho cùng sẽ không đưa chúng ta đến nơi chúng ta muốn đến. Vì cái nơi mà chúng ta muốn đến chỉ là loại bỏ toàn bộ ý nghĩ về "Tôi" - nghĩa là "sự không công nhận "ý niệm tôi" - và buông bỏ nó một cách tự nhiên" - thì sự giác ngộ "ngay trước mắt".
    Vậy thì, câu hỏi là "Ai giác ngộ" - Hiển nhiên "không có ai" ở đây để giác ngộ. Bạn đã trở thành "không ai cả", và vì thế đã trở thành tất cả. Bằng một cách nào đó, bạn đã trở thành Vũ trụ. Hay chính xác hơn là, "Bạn không ở trong Vũ trụ. Bạn là Vũ trụ. Bạn là "điểm nhận thức" mà qua đó Vũ trụ thấy được chính mình." Bạn chính là Vũ trụ - Bạn chính là TINH HOA CỦA SỰ SỐNG trước khi hóa thân trở thành một cá nhân (một cá thể,...) như là một ý niệm (trong tâm trí).
    Vì thế, bất kỳ cuộc hành trình "mở rộng" nào của cuộc đời, thì thực ra cũng là hành trình khám phá "Tôi là ai" - "Mục đích sống là gì" - và "Làm gì Để cuộc đời ý nghĩa".
    Bạn không phải là "một sợi dây đàn nhỏ nhoi của Vũ trụ" - chỉ rung lên (rồi biến mất - như chưa hề tồn tại). Bạn không phải chỉ là "một sợi dây lúc lắc" trong Vũ trụ bao la rộng lớn này. Hay như câu nói của Blaise Pascal (*) - Nhà khoa học Pháp đã nói "Con người chỉ là một cây sậy (mềm yếu). Nhưng là một cây sậy biết tư duy". Hiển nhiên, con người không chỉ là một cây sậy (mềm yếu) - cũng không chỉ là một cây sậy biết tư duy... Mà hơn bao giờ hết, "Con người là "Tiểu Vũ trụ", và cái tư duy mà con người đang có - là "rất nhỏ" so với chính những thứ mà con người thực sự có (đó chính là Vũ trụ tư duy (hay còn gọi là Tâm trí Vũ trụ))".
    Do đó, bạn đã đến nơi - nơi đó không chỉ là "tư duy" (như câu nói của René Descartes về con người, "Tôi tư duy, vậy thì tôi tồn tại"), mà bạn rộng lớn bao la hơn tư duy rất nhiều. Và tôi gọi đó là "Bạn là" (You Are). Hãy sống đúng với bản chất chân thật của bạn.
    Cuộc hành trình tâm linh không đòi hỏi bạn phải từ bỏ bất cứ thứ gì, hoặc thậm chí không cần phải làm gì để từ bỏ bất cứ thứ gì (dù đó là ý nghĩ, cảm xúc, công việc,...) mà chỉ cần từ bỏ toàn bộ cái tôi tách biệt của mình. Đó là tất cả về Hành trình Tâm linh - Cuộc hành trình mãi mãi của bạn.
    Trong bất thức, chúng ta nghĩ chúng ta là cái này - là cái kia. Trong nhận thức, chúng ta là "không ai cả" (vô ngã - vô niệm - vô vi). Còn trong tình yêu thương, chúng ta là tất cả!
    Và khi chúng ta là tất cả, chúng ta hiểu rằng "không ai cả" tại sao lại đơn giản đến như vậy Và có lẽ, một hành trình đơn giản đến như vậy, chưa bao giờ dễ dàng. Chúng ta sẽ mở rộng chính mình một cách vô hạn,... Và chúng ta hiểu rằng bất kỳ ai trở nên mong muốn mình "vô hạn" - dù là sáng tạo, thành công, hạnh phúc, giàu có, thịnh vượng, khoa học, đúng mục đích... thì thực ra cũng chỉ là ""Tôi" đang mở rộng chính mình mà thôi". Đó là cuộc hành trình có một nguồn gốc duy nhất là tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi:
    - "Tôi là ai"
    - "Mục đích sống là gì"
    - và "Làm gì Để cuộc đời ý nghĩa".
    Mặc dù, cuối cùng câu trả lời là đơn giản. Nghĩa là, "Hiện tại là tất cả; Tất cả là hiện tại". Nhưng tôi đã bắt đầu với 3 câu tự vấn này vào 10 năm cách đây (2014) - và đã đi một đoạn đường thật dài để đến được nơi mà tôi hiểu rằng "HIỆN TẠI - HIỆN DIỆN - ĐÚNG MỤC ĐÍCH", là tất cả những gì mà chúng ta tìm kiếm. Và đôi khi, việc đến nơi chỉ là nhận ra SƯ THẬT rằng "Sa-bát là vĩnh cửu" - "Hôm nay là mãi mãi" - và "Hiện tại là vĩnh hằng"... Và đó chính là "Cuộc đời, Hiện tại, Giá trị của Kinh nghiệm & "Không - Thời gian"".
    Và như câu nói trong Tác phẩm "Cuộc sống, Cuộc chiến tranh, và Rồi..." của Nhà báo Oriana Fallaci - Nhà báo vĩ đại nhất của nước Ý - đã nói trong đoạn kết của quyển sách là ""Cuộc đời - là cái mà ta phải hoàn thành, đừng để mất thời gian. Cho dù nó có tan vỡ trong lúc ta hoàn thành nó cũng vậy!". Cuộc đời của bạn "đã bắt đầu" - và vì thế nó cần được hoàn thành! Và nếu còn một số việc, bạn cần phải hoàn thành - thì hãy hoàn thành nó (ngay cả khi nó có tan vỡ trong lúc ta hoàn thành nó cũng vậy). Tôi cũng như bạn, "còn một số việc cần phải hoàn thành".
    Và đôi khi, một số việc cần phải hoàn thành đó là NHÂN BẢN - "nhân bản những con người mới trên hành tinh này". "Hoàng Gia (Royal (*))" có nói, "Tôi - Bạn - và chúng ta, đều sẽ đến "nơi" theo một cách nào đó. Nhưng trước khi đến nơi, thì bạn cần phải "bắt đầu". Bạn không thể không bắt đầu một cái gì đó - vậy hãy bắt đầu. Bạn không thể bắt đầu ở một thời điểm nào khác hơn hiện tại - vậy hãy "bắt đầu ngay bây giờ"."
    Do đó, để kết thúc ngày hôm nay tôi muốn nói với bạn - như "Hoàng Gia (Royal (*))" đã nói với tôi, "Tôi - Bạn - và chúng ta, đều sẽ đến "nơi" theo một cách nào đó. Nhưng trước khi đến nơi, thì bạn cần phải "bắt đầu". Bạn không thể không bắt đầu một cái gì đó - vậy hãy bắt đầu. Bạn không thể bắt đầu ở một thời điểm nào khác hơn hiện tại - vậy hãy "bắt đầu ngay bây giờ"."
    ///---
    - (*) Blaise Pascal - http://www.danhnhan.net/2023/06/blaise-pascal-la-nha-toan-hoc-vat-ly.html
    - (*) ["Hoàng Gia (Royal (*))" - The Author Who Wrote "A New Cosmology" of New Human Being]
    ///---
    (*) Ngày 7-12 | Tối Hôm nay, là ngày Sa-bát - là Ngày Thứ Bảy - và trong một số Truyền thống Cơ Đốc Giáo (tức là Ki-tô hữu - những Người tin Chúa Yeshua (*) là Đấng cứu rỗi) sẽ giữ Ngày Sa-bát (Thứ 7) như là một ngày nghỉ chính thống của họ. Tôi thuộc một trong những Truyền thống Cơ Đốc Giáo đó, mặc dù từ quan điểm của sự thật thì Lịch thời gian - Ngày (Tháng - Năm) đều hoàn toàn tương đối, và mọi người được tự do trong hoạt động sinh hoạt và nghỉ ngơi của họ - bao gồm cả những ngày nghỉ khác trong tuần (chẳng hạn Chủ nhật), thì điều đó cũng là một phần đúng đắn trong thế gian này. Tuy nhiên, giao ước "ngày nghỉ" - tức là giao ước "Tự do với việc đang làm" có một nguyên nhân gốc rễ xa xưa, mà chúng ta gọi là "ý nghĩ "Tôi làm"" - và đây chỉ là một ý nghĩ không hơn không kém. Tuy nhiên, ý niệm "Tôi làm" lại là một trong những ý niệm khó khăn nhất của con người khi một ai đó muốn thoát khỏi cái tôi của mình. Thực ra, có một lực lượng lớn hơn đang vận hành mọi thứ - và việc tốt nhất mà chúng ta có thể làm là "tuân theo" sự hướng dẫn của lực lượng cao cấp hơn chúng ta rất nhiều (đó). Và vì vậy, xả ly với việc đang làm - hay còn gọi là "vô vi" chính là hình thức cao nhất của hành động - và nó được gọi là "sự dâng hiến". Do đó, trong các Truyền thống Cơ Đốc giáo gọi là "Hãy làm mọi việc như thể làm cho Chúa chứ không phải làm cho người ta" (Kinh Thánh). Và điều này dẫn đến một sự thật của Tâm linh chính là "vô vi" - nghĩa là "Vô vi nhi vô bất vi" (Không làm mà không có gì là không làm). Và vì vậy, việc làm việc trong 6 ngày - và sau đó nghỉ ngày Thứ 7 (nghỉ một ngày) sẽ trở nên tự nhiên (và có tỷ lệ hoàn toàn phù hợp) - dù là Tục đế (sự thật thế tục) hay là Chân đế (sự thật tối hậu). Sau này, khi tôi biết "Bản chất của Hiện tại là gì?" - hay nói cách khác là "Sự thật của Hiện tại" - Một hiện tại "bất biến" (liên tục) và không có thời gian,... thì sự nghỉ ngơi trong ngày Sa-bát vẫn hoàn toàn có giá trị. Lý do cho điều này là bởi vì, "Chúng ta đã đến được nơi mà mọi ngày đều là ngày Sa-bát. Chúng ta đã đến được nơi mà mọi ngày đều là ngày hôm nay. Chúng ta đã đến được nơi mà mọi ngày đều là ngày sinh nhật - ngày mà chúng ta được sinh ra để trở thành con người mới (mỗi ngày đều là ngày mới)". Và đó là ngày mà chúng ta có thể hòa làm một với "việc đang làm" - bởi vì ngay từ đầu "không có thời gian" và chúng ta luôn là một với kinh nghiệm - và đó chính là HIỆN HỮU - HIỆN TẠI hợp nhất với việc đang làm một cách tự nhiên. Với tôi trải nghiệm điều đó như cái được gọi là "làm mọi việc như thể làm cho Chúa chứ không phải là làm cho người ta" - và điều này đồng nghĩa với việc "mỗi hành động" trở thành "sự dâng hiến" (thay vì chúng ta chỉ dâng hiến tài chính - theo ý nghĩa thông thường). Nói cách khác, "mỗi hành động" mà trong đó chúng ta hòa hợp với việc đang làm - sẽ trở thành "cánh cửa bí mật" mà trong đó chính là bản chất của sự dâng hiến. Hiển nhiên, chúng ta sẽ phải đi một hành trình dài trên Con đường Tâm linh để nhận ra rằng "việc đang làm" là tất cả cuộc sống. Bởi vì "Hiện tại - là tất cả cuộc sống", cho nên việc đang làm chính là tất cả cuộc sống. Bởi vì, "Hiện tại - là tất cả cuộc sống", cho nên mục đích sống của chúng ta là "Hiện diện" - và SỰ CÓ MẶT này chính là CON NGƯỜI MỚI của chúng ta - bước đi trên cuộc đời mà không cần mang theo cái tôi nữa. Bởi vì, "Hiện tại - là tất cả cuộc sống", cho nên Thức tỉnh - Hiện diện - hợp nhất với "Việc đang làm", chính là sự thật về cuộc đời này. Và vì thế, tất cả chúng ta có một ngày Sa-bát vĩnh cửu - được gọi là "Ngày nay" đang mời gọi chúng ta để bước vào đó. Đó là lời tiên tri cho thời đại ngày nay, thời đại mà Sa-bát (Thứ 7) đã trở thành "Sa-bát vĩnh cửu" - và lời tiên tri đó sẽ ứng nghiệm khi bạn thấy được "Hiện tại "Như đang là"" - tức là "Hiện tại "bên trong"" - hay chính xác hơn là SỰ HIỆN DIỆN. Tôi nhớ đến một phân đoạn Kinh Thánh - Một phân đoạn mà Người hướng dẫn tôi đọc Kinh Thánh, đã nhắc đến ngay những ngày đầu tiếp nhận Cơ Đốc Giáo - và tin nhận sự cứu rỗi của Chúa Yeshua, qua phép Báp-têm. Đoạn Kinh Thánh đó là, "nên về sau lâu lắm, trong một thơ của Đa-vít, Chúa lại định một ngày nữa gọi là “Ngày nay,” như trên kia đã dẫn rằng: Ngày nay nếu các ngươi nghe tiếng Ngài, Thì chớ cứng lòng. Vả, nếu Giô-suê đã cho họ yên-nghỉ, thì chắc sau không còn nói về một ngày khác nữa. Vậy thì còn lại một ngày yên-nghỉ cho dân Đức Chúa Trời. Vì ai vào sự yên-nghỉ của Đức Chúa Trời, thì nghỉ công-việc mình, cũng như Đức Chúa Trời đã nghỉ công-việc của Ngài vậy." (Kinh Thánh | Hê-bơ-rơ 4:7-10). Nghĩa là, tiên tri về "Ngày Sa-bát" chính là "Ngày nay" - chính là "Hôm nay" (Today), là một trong những lời tiên tri lớn của Kinh Thánh xác định sự thật là "Vì ai vào sự yên-nghỉ của Đức Chúa Trời, thì nghỉ công-việc mình, cũng như Đức Chúa Trời đã nghỉ công-việc của Ngài vậy.". Và điều đó có nghĩa là: Chúng ta sẽ bước vào sự yên nghỉ trong Đức Chúa Trời - và trở nên nghỉ công việc của mình - và làm công việc của Chúa! Điều này, dẫn đến những lời dạy sâu sắc trong những Trường phái Tâm linh khác là "vô vi" - Trung tâm của Đạo giáo (Lão Tử), "vô ngã - vô niệm" - Trung tâm của Phật Giáo, và sự công nhận một Bản thể cao hơn đang vận hành trên mọi người - Trung tâm của Ấn Độ Giáo... dẫn đến những sự thật căn bản mà trong đó "Tôi làm" - tức là ý nghĩ "Tôi là người làm" chỉ là một ý niệm "không hơn không kém". Tuy nhiên, từ bỏ ý niệm "Tôi là người làm" - không có nghĩa là từ bỏ việc làm (dẫn đến không làm), mà chỉ có nghĩa là "từ bỏ ý niệm tôi làm". Trong sự thật căn bản, chúng ta không từ bỏ bất kỳ suy nghĩ nào cả, mà trên con đường Tâm linh chúng ta chỉ từ bỏ ý nghĩ "Tôi là cái này - Tôi là cái kia" mà thôi. Vì thế, dù chúng ta "Thiền định" - Thực hành Thiền để dẫn đến "vô niệm"; Hiểu về bản chất của Tâm linh trong các Truyền thống Tôn giáo như Đạo giáo là "vô vi"; Hiểu rằng các ý nghĩ của chúng ta dù đúng dù sai... thì nó vẫn chỉ là một ý nghĩ - khi chúng ta thực hành Mantra (Thần chú, Mật chú, Niệm chú...) - hoặc đơn giản hóa cuộc sống dựa trên "vô dục cầu"... thì tất cả các liệu pháp đó đều là "tạm thời" - hoặc xét cho cùng sẽ không đưa chúng ta đến nơi chúng ta muốn đến. Vì cái nơi mà chúng ta muốn đến chỉ là loại bỏ toàn bộ ý nghĩ về "Tôi" - nghĩa là "sự không công nhận "ý niệm tôi" - và buông bỏ nó một cách tự nhiên" - thì sự giác ngộ "ngay trước mắt". Vậy thì, câu hỏi là "Ai giác ngộ?" - Hiển nhiên "không có ai" ở đây để giác ngộ. Bạn đã trở thành "không ai cả", và vì thế đã trở thành tất cả. Bằng một cách nào đó, bạn đã trở thành Vũ trụ. Hay chính xác hơn là, "Bạn không ở trong Vũ trụ. Bạn là Vũ trụ. Bạn là "điểm nhận thức" mà qua đó Vũ trụ thấy được chính mình." Bạn chính là Vũ trụ - Bạn chính là TINH HOA CỦA SỰ SỐNG trước khi hóa thân trở thành một cá nhân (một cá thể,...) như là một ý niệm (trong tâm trí). Vì thế, bất kỳ cuộc hành trình "mở rộng" nào của cuộc đời, thì thực ra cũng là hành trình khám phá "Tôi là ai?" - "Mục đích sống là gì?" - và "Làm gì? Để cuộc đời ý nghĩa". Bạn không phải là "một sợi dây đàn nhỏ nhoi của Vũ trụ" - chỉ rung lên (rồi biến mất - như chưa hề tồn tại). Bạn không phải chỉ là "một sợi dây lúc lắc" trong Vũ trụ bao la rộng lớn này. Hay như câu nói của Blaise Pascal (*) - Nhà khoa học Pháp đã nói "Con người chỉ là một cây sậy (mềm yếu). Nhưng là một cây sậy biết tư duy". Hiển nhiên, con người không chỉ là một cây sậy (mềm yếu) - cũng không chỉ là một cây sậy biết tư duy... Mà hơn bao giờ hết, "Con người là "Tiểu Vũ trụ", và cái tư duy mà con người đang có - là "rất nhỏ" so với chính những thứ mà con người thực sự có (đó chính là Vũ trụ tư duy (hay còn gọi là Tâm trí Vũ trụ))". Do đó, bạn đã đến nơi - nơi đó không chỉ là "tư duy" (như câu nói của René Descartes về con người, "Tôi tư duy, vậy thì tôi tồn tại"), mà bạn rộng lớn bao la hơn tư duy rất nhiều. Và tôi gọi đó là "Bạn là" (You Are). Hãy sống đúng với bản chất chân thật của bạn. Cuộc hành trình tâm linh không đòi hỏi bạn phải từ bỏ bất cứ thứ gì, hoặc thậm chí không cần phải làm gì để từ bỏ bất cứ thứ gì (dù đó là ý nghĩ, cảm xúc, công việc,...) mà chỉ cần từ bỏ toàn bộ cái tôi tách biệt của mình. Đó là tất cả về Hành trình Tâm linh - Cuộc hành trình mãi mãi của bạn. Trong bất thức, chúng ta nghĩ chúng ta là cái này - là cái kia. Trong nhận thức, chúng ta là "không ai cả" (vô ngã - vô niệm - vô vi). Còn trong tình yêu thương, chúng ta là tất cả! Và khi chúng ta là tất cả, chúng ta hiểu rằng "không ai cả" tại sao lại đơn giản đến như vậy? Và có lẽ, một hành trình đơn giản đến như vậy, chưa bao giờ dễ dàng. Chúng ta sẽ mở rộng chính mình một cách vô hạn,... Và chúng ta hiểu rằng bất kỳ ai trở nên mong muốn mình "vô hạn" - dù là sáng tạo, thành công, hạnh phúc, giàu có, thịnh vượng, khoa học, đúng mục đích... thì thực ra cũng chỉ là ""Tôi" đang mở rộng chính mình mà thôi". Đó là cuộc hành trình có một nguồn gốc duy nhất là tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: - "Tôi là ai?" - "Mục đích sống là gì?" - và "Làm gì? Để cuộc đời ý nghĩa". Mặc dù, cuối cùng câu trả lời là đơn giản. Nghĩa là, "Hiện tại là tất cả; Tất cả là hiện tại". Nhưng tôi đã bắt đầu với 3 câu tự vấn này vào 10 năm cách đây (2014) - và đã đi một đoạn đường thật dài để đến được nơi mà tôi hiểu rằng "HIỆN TẠI - HIỆN DIỆN - ĐÚNG MỤC ĐÍCH", là tất cả những gì mà chúng ta tìm kiếm. Và đôi khi, việc đến nơi chỉ là nhận ra SƯ THẬT rằng "Sa-bát là vĩnh cửu" - "Hôm nay là mãi mãi" - và "Hiện tại là vĩnh hằng"... Và đó chính là "Cuộc đời, Hiện tại, Giá trị của Kinh nghiệm & "Không - Thời gian"". Và như câu nói trong Tác phẩm "Cuộc sống, Cuộc chiến tranh, và Rồi..." của Nhà báo Oriana Fallaci - Nhà báo vĩ đại nhất của nước Ý - đã nói trong đoạn kết của quyển sách là ""Cuộc đời - là cái mà ta phải hoàn thành, đừng để mất thời gian. Cho dù nó có tan vỡ trong lúc ta hoàn thành nó cũng vậy!". Cuộc đời của bạn "đã bắt đầu" - và vì thế nó cần được hoàn thành! Và nếu còn một số việc, bạn cần phải hoàn thành - thì hãy hoàn thành nó (ngay cả khi nó có tan vỡ trong lúc ta hoàn thành nó cũng vậy). Tôi cũng như bạn, "còn một số việc cần phải hoàn thành". Và đôi khi, một số việc cần phải hoàn thành đó là NHÂN BẢN - "nhân bản những con người mới trên hành tinh này". "Hoàng Gia (Royal (*))" có nói, "Tôi - Bạn - và chúng ta, đều sẽ đến "nơi" theo một cách nào đó. Nhưng trước khi đến nơi, thì bạn cần phải "bắt đầu". Bạn không thể không bắt đầu một cái gì đó - vậy hãy bắt đầu. Bạn không thể bắt đầu ở một thời điểm nào khác hơn hiện tại - vậy hãy "bắt đầu ngay bây giờ"." Do đó, để kết thúc ngày hôm nay tôi muốn nói với bạn - như "Hoàng Gia (Royal (*))" đã nói với tôi, "Tôi - Bạn - và chúng ta, đều sẽ đến "nơi" theo một cách nào đó. Nhưng trước khi đến nơi, thì bạn cần phải "bắt đầu". Bạn không thể không bắt đầu một cái gì đó - vậy hãy bắt đầu. Bạn không thể bắt đầu ở một thời điểm nào khác hơn hiện tại - vậy hãy "bắt đầu ngay bây giờ"." ///--- - (*) Blaise Pascal - http://www.danhnhan.net/2023/06/blaise-pascal-la-nha-toan-hoc-vat-ly.html - (*) ["Hoàng Gia (Royal (*))" - The Author Who Wrote "A New Cosmology" of New Human Being] ///---
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 1060 Xem
  • "VIỆT NAM - ĐẤT NƯỚC CON NGƯỜI - THIÊN ANH HÙNG CA" (Phần 1)
    ///---
    Khi ta lớn lên Đất nước đã có rồi,
    Đất ở trong thơ, và nước ở trong nôi.
    Đất như con đường ta đi,
    Nước như dòng sữa mẹ nuôi ta lớn.

    Khi tôi lớn lên, tôi có tình yêu Đất nước,
    Tình yêu với bầu trời, và cả lẽ đạo giang sơn.
    Khi tôi lớn lên, đất là con đường trải rộng,
    Nước là dòng sông chảy tôi thấy trước nhà.

    Tình yêu nước hòa trong tiếng thơ tôi viết,
    Điệu trầm thăng như khúc nhạc yêu thương.
    Tôi như thấy một con đường tươi sáng,
    Hiểu về đời và hiểu về đạo - an nhiên.

    Thuở còn nhỏ nơi cuộc sống bình yên,
    Tôi đã sống trong tình yêu Đất nước.
    Tôi đã sống trên bước đường xuôi ngược,
    Hiểu về đời và hiểu về đạo - an nhiên.

    Khi tôi lớn lên, Đất nước đã bình yên,
    Đất là nơi tôi đến trường,
    Nước là nơi tôi tắm mỗi ngày,
    Như dòng sông yêu thương - trong những gì tôi thấy!

    Tôi lớn lên qua những lời mẹ dạy,
    Sống yêu thương như một lẽ thường tình.
    Dẹp qua những trắc trở của con đường phía trước,
    Tôi yêu người như tất cả ở trong tôi.

    Tôi đến trường với bao điều khát vọng,
    Học yêu thương và học những thương yêu.
    Học về mọi điều,...
    Và học về Đất nước!

    Đất là lịch sử trong dòng chảy chiến tranh,
    Nước trong tôi với những anh hùng dân tộc.
    Luôn đứng lên bảo vệ Đất nước khi cần,
    Vượt qua những gian truân của lẽ thường - vệ quốc.

    Học về sức mạnh của những con người tầm vóc,
    Của những anh hùng bất khuất kiên trung,
    Tôi lớn lên với lẽ thật khôn cùng,
    Với sức mạnh và tình yêu dân tộc.

    Tôi sống với tình yêu tầm vóc,
    Với giang sơn, với Đất nước rạng ngời.
    Với Văn hiến 4000 năm - Đất Việt,
    Và tình yêu với Đất nước không lời.

    Tôi lớn lên với lẽ thật sáng ngời,
    Với sức mạnh trong tình yêu lịch sử.
    Dòng thời gian đi mãi những tháng năm,
    Nhưng tình yêu Đất nước vượt lên trên năm tháng.

    Tình yêu đó vẫn còn,
    Sau những năm tháng đi qua tình yêu lãng mạn,
    Tôi vẫn yêu Đất nước ngút ngàn,
    Tôi vẫn yêu Đất nước - một tình yêu thênh thang.

    Thức tỉnh - là sống cùng với Đại ngàn mãi mãi,
    Tôi tìm con đường về với tình yêu nước, và tha nhân.
    Tôi tìm con đường về với chính tôi - những ân cần,
    Của lẽ thật - của tình yêu bất tận!

    Tôi đã lớn với khát khao vĩ đại,
    Hẹn hò cùng với tha nhân.
    Sống những tháng năm hiện hữu,
    Yêu thương trong tình yêu vĩnh cửu đời đời!

    Và hôm nay, trong tiếng gọi xa khơi,
    Tôi viết bài thơ ngợi ca Đất nước,
    Vượt qua những trăn trở,
    Và cả những bước đi xuôi ngược...

    Của những năm tháng cuộc đời, không biết trước,
    Tôi vẫn yêu thương, hồn nhiên,
    Bình yên trong sự hiện hữu của chính mình,
    Mãi mãi!

    Tôi viết bài thơ ngợi ca Đất nước,
    Việt Nam - Đất nước con người,
    Thiên anh hùng ca - sáng chói,
    Chiếu rọi giữa nhân gian - cùng sức sống Đại ngàn!

    Tôi viết vội bài thơ,
    Trong tình yêu vĩ đại,
    Ngược thời gian qua dòng chảy của nhân gian,
    4000 năm Văn hiến - trong tiếng thơ của Đại ngàn, vĩ đại!

    Tôi viết về tình yêu Đất nước - hôm nay,
    Đất là con đường cho tôi bước mỗi ngày.
    Nước là dòng sông vĩ đại - trong sự hiện hữu,
    Từ cội nguồn vĩnh cửu của Đại ngàn!

    Đất là nền cho tôi sống giữa nhân gian,
    Nước là dòng máu chảy trong tôi,
    Từ thênh thang của Vũ trụ,
    Tôi sống với lẽ đạo và đại ngàn vĩnh cửu!

    Gọi cuộc đời là sự hiện hữu - hôm nay,
    Gọi cuộc đời trong tình yêu đất nước - mỗi ngày,
    Đường đến tương lai - bắt đầu từ hiện tại,
    Đường đến ngày mai - bắt đầu từ hôm nay!

    Tôi viết bài thơ,...
    Ngợi ca Đất nước.
    Việt Nam - Đất nước con người,
    Thiên anh hùng ca - của thời đại.

    Đất đã khai sinh từ những con người vĩ đại,
    Bắt đầu từ Vua Hùng lập quốc - đến hôm nay,
    Trải qua hơn 4000 Văn hiến - những triệu ngày
    Từ khai quốc đến Thiên hùng ca vĩ đại!

    Chúng ta đang sống trong Kỷ nguyên Hiện tại,
    Nhìn về con đường đã qua - đến mãi mãi,
    Chúng ta bắt đầu trong tình yêu hiện tại,
    Thức tỉnh cùng Đại ngàn - và vươn mình đến tương lai!

    Một thời đại mới đang đến,
    Nhìn về con đường đã qua,
    Chúng ta thức dậy - trong thời đại mới,
    Với niềm tin phơi phới ngút ngàn!

    Một thời đại vẻ vang,
    Cho thiên anh hùng ca dân tộc, xuất hiện,
    Trên bầu trời của nhân gian,
    Việt Nam - Đất nước con người - trong Kỷ nguyên vươn mình!

    Sáng thức giấc trong bình minh vĩ đại,
    Viết nên Thiên Anh Hùng Ca của thời đại,
    Vượt Đại ngàn từ tiếng gọi thênh thang,
    Không có thời gian cho sự hiện diện - vĩnh cửu!

    Từ góc nhìn của hiện tại,
    Chúng ta đi tới tương lai - mãi mãi.
    Việt Nam - Đất nước con người,
    Thiên Anh Hùng Ca vĩ đại!

    Xuất hiện trên bầu trời của hôm nay,
    Chúng ta thấy một dân tộc vĩ đại,
    Trong sức mạnh của những triệu ngày,
    Vươn tới ngày mai - cống hiến trên con đường vĩnh cửu!

    Một Thiên Anh Hùng Ca - hiện hữu,
    Xuất hiện từ thời đại của hôm nay,
    Việt Nam - Đất nước con người,
    Đất là con đường đi tới, nước là tình yêu thương giữa đời!

    Từ Vua Hùng lập quốc,
    Đến nhà nước của nhân dân.
    Là cả một hành trình ân cần,
    Của những con người vĩ đại!

    18 đời Vua Hùng dựng nước và giữ nước,
    Đi qua toàn bộ lịch sử sơ khai,
    Để đến một thời đại của vệ quốc,
    Và thống nhất từ Quân Vương - Ngô Quyền!

    Nhà Ngô - kết thúc ngàn năm bị đô hộ,
    Vẫn giữa nguyên sức mạnh của tinh thần tự chủ,
    Chúng ta kiến thiết nên giang sơn,
    Đổi mới từng ngày!

    Trận Bạch Đằng - vách ngăn Đất Bắc,
    Chúng ta xây nên một dân tộc an thân.
    Như tình yêu và tinh thần vệ quốc,
    Chúng ta chống giặc Phương Bắc - cho sự thật thành công!

    Từ trận chiến nơi dòng sông Bạch Đằng vĩ đại,
    Ngô Quyền xây dựng nên Đất nước - của hợp nhất trong tiếng gọi của vệ quốc,
    Chúng ta thành công,
    Và Đất nước được dựng xây!

    Chúng ta lớn lên như thổi mỗi ngày,
    Trong tiếng gọi của con đường phía trước,
    Nhà Ngô xây dựng nên dân tộc,
    Với sức mạnh độc lập tự thân!

    Chúng ta tiến thêm - như một bước thật gần,
    Cho tinh thần mãi mãi - hiện hữu,
    Tình yêu vĩnh cửu - là lẽ thật giữa nhân gian,
    Thiên Anh Hùng Ca trong tình yêu Đại ngàn xuất hiện!

    Khi Ngô Vương - không còn nữa,
    Đất nước rơi vào loạn lạc liên miên.
    Với sức mạnh thống nhất từ mọi miền,
    Đinh Bộ Lĩnh thành công trong lãnh đạo.

    Dẹp loạn 12 sứ quân,
    Và xây dựng nên Đại Cồ Việt - của bấy giờ.
    Và như thấy một con đường phía trước,
    Ninh Bình được dựng nên - như thủ phủ của Vua Đinh!

    Ngày nay, trong tiếng gọi của bình minh,
    Chúng ta vẫn thấy - một con đường vĩ đại,
    Cho tương lai phía trước hiện hình,
    Đó là sống và ước mơ - chiến đấu cho Kỷ nguyên vươn mình - thức tỉnh!

    Việt Nam - đã từng là Đại Cồ Việt giữa thế gian,
    Như sức mạnh đi cùng Đại ngàn,
    Chúng ta lớn - như là Đại Cồ Việt,
    Mạnh mẽ - Hiên ngang - trong xứ sở của chính mình!

    Tôi viết nên Thiên Anh Hùng Ca của thời đại,
    Để kiến thiết Đất nước cho hôm nay,
    Với sức mạnh vĩ đại,
    Mà chúng ta đã tự có trong chính mình - mãi mãi!

    Đó là tình yêu trong những gì tôi thấy,
    Đó là sức mạnh của hiện tại luôn là chính mình,
    Hiện hữu - là mãi mãi của tình yêu thương,
    Và chúng ta là con đường cho điều vĩ đại ấy!

    Một mai lớn lên từ dòng chảy của thời đại,
    Việt Nam - Đất nước con người,...
    Trong Kỷ nguyên vươn mình của hiện tại,
    Chúng ta sống - và hiểu về chính mình một cách sâu sắc!

    Và vì thế, đó là tất cả,
    Đó là sức mạnh,
    Đó là tình yêu,
    Cho Việt Nam - Đất nước con người - Thiên Anh Hùng Ca!

    Tôi viết bài thơ, từ tình yêu hiền hòa,
    Từ lẽ đạo của hôm nay,
    Đi cùng dòng chảy của thời đại,
    Và thấy chính mình trong tất cả!

    Một giai đoạn của nước ta xuất hiện,
    Khi Vua Đinh không còn nữa - như Vua Ngô,
    Giặc ngoại xăm xuất hiện,
    Và triều Đinh đã bị thay thế bởi Nhà Tiền Lê!

    Vua Lê Hoàng xuất hiện như một chiến tướng,
    Và đánh bại nhà Tống trong trận chiến gian nan,
    Lý Thường Kiệt và bài thơ "Nam Quốc Sơn Hà",
    Trở thành Bản Tuyên Ngôn Độc Lập đầu tiên của dân tộc!

    Đã được tạo nên để chiến thắng trong cuộc chiến tầm vóc,
    Nhà Lê đã vệ quốc thành công.
    Và lập nên chiến công của thời đại,
    Đó là sức mạnh của cuộc chiến thắng Quân Nhà Tống!

    Chúng ta đã lập nên đại công,
    Và cuộc hành trình chiến thắng này,
    Đã ra đời một Vương Triều mới,
    Nhà Tiền Lê xuất hiện sau Nhà Đinh!

    Và không những thế, trong bình minh của thời đại,
    Lý Thường Kiệt đã viết nên Bản Thiên Anh Hùng Ca đầu tiên của dân tộc,
    Đó là Tuyên ngôn của Đại Việt - thời bấy giờ,
    "Nam Quốc Sơn Hà" - chính là Thiên Anh Hùng Ca đó!

    "Nam Quốc Sơn Hà, Nam đế cư!
    Tuyệt nhiên định phận tại Thiên Thư,
    Như hà nghịch lỗ, lai xâm phạm,
    Nhữ đẳng hành khan, thủ bại hư!"

    Nghĩa là, "Sông núi nước Nam, Vua Nam ở,
    Rành rành định phận tại Sách Trời.
    Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
    Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời!"

    Từ đây, Thiên Anh Hùng Ca đầu tiên của dân tộc đã xuất hiện,
    Bản Tuyên Ngôn Độc Lập đầu tiên của Việt Nam,
    Từ thời đại của Đại Cồ Việt,
    Dưới Triều Đại Nhà Tiền Lê!

    Trong trận chiến thành công với giặc Tống,
    Và sau đó bước vào giai đoạn thịnh trị của dân tộc,
    Vua Lê Đại Hành kiến thiết quốc gia,
    Và xây dựng nên Vương triều mới - sau Nhà Đinh!

    Cùng các Tướng lĩnh của dân tộc,
    Đại Cồ Việt - với Nhà Tiền Lê,
    Bước vào giai đoạn thịnh trị của dân tộc,
    Đất nước vươn mình trong giai đoạn tầm vóc!

    Sánh ngang với Phương Bắc,
    Giữ quốc gia trong sự chống giặc thành công.
    Khai sinh nên một Triều Đại mới - thuận dòng,
    Thời đại của một quốc gia - thịnh trị!

    Nhà Tiền Lê - một Hoàng Gia chính thống của Đại Cồ Việt,
    Đã dựng nên một thời đại huy hoàng,
    Mà chúng ta có thể gọi là sự thành công của dân tộc,
    Đại Cồ Việt - thời Tiền Lê mà một thời đại nhất thống!

    Chúng ta đã thống nhất trong sức mạnh của nhân dân,
    Và lớn cùng thời đại của bấy giờ,
    Song hành trong tình yêu dân tộc,
    Nhà Tiền Lê đã hiện hữu trong hai mươi chín năm!

    Và đó là thời đại của quốc gia thịnh trị!
    Vua Lê Đại Hành đã xây dựng nên đất nước, nhất thống chí,
    Đại Cồ Việt - Một Vương triều hiện diện,
    Từ năm 980 đến 1009 - 29 năm của một giai đoạn Hoàng Gia!

    Đó một thời đại của một vương quốc - một nhà,
    Trong sự hiện diện của một quốc gia thống nhất,
    Vương triều Nhà Lê - đã dựng nên một thời đại độc lập,
    Và nối dòng lịch sử của Nhà Đinh!

    Trong bình minh của Kỷ nguyên đang đến,
    Vương triều Tiền Lê đã thống nhất những bước đi định mệnh.
    Chiến thắng quân Tống, và kiến thiết nên quốc gia,
    Dựng nên một thời đại với chí khí một nhà!

    Đại Cồ Việt - Như Thiên Anh Hùng Ca vĩ đại,
    Đã dựng xây nên Non nước cho Thiên Thu.
    Như lời ru của mẹ xa xưa,
    Tình yêu nước còn trong tôi - mỗi khi nhớ lại!

    Chuyện của hôm nay - từ tiếng thơ vọng mãi,
    Đại Việt được dựng nên trong sự chuyển giao quyền của nội tại,
    Nhà Lý được dựng xây - và trở thành Vương triều của thịnh trị,
    Vào giai đoạn cuối của triều Lê!

    Lý Công Uẩn - lập nên Đại Việt,
    Dời đô về Thăng Long,
    Và dựng xây nước Việt mới,
    Lập thành dựng quốc - cho một Kỷ nguyên nhất thống!

    Vì thế, trong Bản Tuyên Ngôn Độc Lập thứ hai, đã viết,...
    "Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần, bao đời gây nền độc lập,....
    Đến Hán, Đường, Tống, Nguyên - mỗi bên xưng Đế một phương,...
    Tuy mạnh yếu khác nhau; Song hào kiệt đời nào cũng có" (*)

    Ngụ ý rằng, kể từ khi Vương Triều Nhà Lý dựng nên,
    Đây là triều đại vĩ đại của dân tộc,
    Đã được dựng xây trong chuẩn mực của Hoàng Gia,
    Trong tinh thần một nhà của dân tộc!

    Đại Việt - là Quốc hiệu của Triều Lý,
    Một Quốc gia thịnh trị,
    Từ những vị vua nối tiếp những vị Vua,
    Vương Triều Nhà Lý tồn tại trong - 216 năm!

    Một trong những triều đại dài nhất của dân tộc,
    Và đã được dựng xây trong chuẩn mực của Hoàng Gia,
    Như một Đế quốc vào thời đại bấy giờ,
    Nhà Lý sánh ngang trong thời đại của các Vương triều hiện hữu!

    Chúng ta nhìn từ quan điểm của vĩnh cửu,
    Nhà Lý đã được dựng xây trong sự thịnh trị an nhiên,
    Như một quốc gia bình yên trong thời đại ấy,
    Với sức mạnh đã có bên trong tự chính mình!

    Trong tiếng thơ vĩ đại của thức tỉnh,
    Từ Đại Cồ Việt của Triều Lê,
    Đến Đại Việt của Triều Lý,
    Là một giai đoạn của thống nhất giang sơn!

    Từ Hoa Lư - Ninh Bình, của Vương triều Nhà Lê,
    Đến Thăng Long - Hà Nội, của Vương triều Nhà Lý,
    Là một giai đoạn của sự chuyển giao quyền lực,
    Trong thời đại đó - với góc nhìn cân sức!

    Lý Công Uẩn - đã hình thành nên một quốc gia vĩ đại,
    Dựng xây nên một thế lực hùng cường,
    Kéo dài với 9 đời Vua Lý hiện diện,
    Và cuối cùng rơi vào vị vua nữ cuối cùng!

    Lý Chiêu Hoàng - Nữ hoàng duy nhất của dân tộc,
    Chuyển giao quyền lực cho Nhà Trần,
    Và từ đó - một Hoàng Gia mới được ra đời,
    Đó là thời đại của Nhà Trần - khởi đầu từ Trần Cảnh!

    Trần Thái Tông lên ngôi - mở ra một thời đại của Hoàng Gia,
    Nhà Trần tiếp nối Nhà Lý về một nhà,
    Đó là con đường của chuyển giao quyền lực,
    Nhà Trần lên ngôi, khởi lập một quốc gia!

    Tinh thần mới cho một thời đại mới,
    Đại Việt bước sang một thời đại huy hoàng.
    Là thời đại của Nhà Trần tiếp quản,
    Và Nhà Trần là thời đại vĩ đại nhất của Việt Nam.

    Đó là thời đại của Hào khí Đông A,
    Một giai đoạn chiến thắng quân Nguyên - Mông
    Với 3 lần đại thắng - đã làm nên điều vĩ đại,
    Nhà Trần - Đại Việt, là một trong những vương triều thịnh trị nhất của Việt Nam!

    Như ánh sáng chói rạng từ tinh thần bất khuất,
    Cuộc chiến trường kỳ vĩ đại của nhân dân,
    Nhà Trần đã làm nên một giai đoạn hào hùng nhất,
    3 lần chiến thắng đội quân vĩ đại nhất của thế giới bấy giờ!

    Từ vó ngựa Nguyên Mông - Một thời đại của Vương triều hùng vĩ,
    Bị thất bại trong trận chiến với một quốc gia cuối cùng,
    Đã làm mất đi nhuệ khí,
    Của một đội quân hùng mạnh nhất thế giới!

    Tên tuổi của Hưng Đạo Vương - Trần Quốc Tuấn,
    Trở thành một trong 10 Vị tướng vĩ đại nhất thế giới,
    Sánh ngang với Thành Cát Tư Hãn - thời bấy giờ,
    Và cả những vị tướng vĩ đại nhất thế giới - trước và sau này!

    Thời đại của Nhà Trần được ghi dấu ấn,
    Như là triều đại Hoàng Gia vĩ đại nhất của Việt Nam,
    Một Vương triều anh hùng thực sự được ghi nhận,
    Như là sức mạnh bẻ gãy mọi con đường chiến thắng của quân Nguyên!

    Ngày nay, từ góc nhìn của hiện tại,
    Hào khí Đông A được ghi nhận như sức mạnh vĩ đại,
    Của một dân tộc với tinh thần vệ quốc,
    Đó là sức mạnh của bên trong - và là sức mạnh của mãi mãi!
    (...)
    ///---
    - Người - Hiện Tại, POEM Day-by-Day, 2-11-2024
    ///---
    #Sabath - #Today
    ///---
    "VIỆT NAM - ĐẤT NƯỚC CON NGƯỜI - THIÊN ANH HÙNG CA" (Phần 1) ///--- Khi ta lớn lên Đất nước đã có rồi, Đất ở trong thơ, và nước ở trong nôi. Đất như con đường ta đi, Nước như dòng sữa mẹ nuôi ta lớn. Khi tôi lớn lên, tôi có tình yêu Đất nước, Tình yêu với bầu trời, và cả lẽ đạo giang sơn. Khi tôi lớn lên, đất là con đường trải rộng, Nước là dòng sông chảy tôi thấy trước nhà. Tình yêu nước hòa trong tiếng thơ tôi viết, Điệu trầm thăng như khúc nhạc yêu thương. Tôi như thấy một con đường tươi sáng, Hiểu về đời và hiểu về đạo - an nhiên. Thuở còn nhỏ nơi cuộc sống bình yên, Tôi đã sống trong tình yêu Đất nước. Tôi đã sống trên bước đường xuôi ngược, Hiểu về đời và hiểu về đạo - an nhiên. Khi tôi lớn lên, Đất nước đã bình yên, Đất là nơi tôi đến trường, Nước là nơi tôi tắm mỗi ngày, Như dòng sông yêu thương - trong những gì tôi thấy! Tôi lớn lên qua những lời mẹ dạy, Sống yêu thương như một lẽ thường tình. Dẹp qua những trắc trở của con đường phía trước, Tôi yêu người như tất cả ở trong tôi. Tôi đến trường với bao điều khát vọng, Học yêu thương và học những thương yêu. Học về mọi điều,... Và học về Đất nước! Đất là lịch sử trong dòng chảy chiến tranh, Nước trong tôi với những anh hùng dân tộc. Luôn đứng lên bảo vệ Đất nước khi cần, Vượt qua những gian truân của lẽ thường - vệ quốc. Học về sức mạnh của những con người tầm vóc, Của những anh hùng bất khuất kiên trung, Tôi lớn lên với lẽ thật khôn cùng, Với sức mạnh và tình yêu dân tộc. Tôi sống với tình yêu tầm vóc, Với giang sơn, với Đất nước rạng ngời. Với Văn hiến 4000 năm - Đất Việt, Và tình yêu với Đất nước không lời. Tôi lớn lên với lẽ thật sáng ngời, Với sức mạnh trong tình yêu lịch sử. Dòng thời gian đi mãi những tháng năm, Nhưng tình yêu Đất nước vượt lên trên năm tháng. Tình yêu đó vẫn còn, Sau những năm tháng đi qua tình yêu lãng mạn, Tôi vẫn yêu Đất nước ngút ngàn, Tôi vẫn yêu Đất nước - một tình yêu thênh thang. Thức tỉnh - là sống cùng với Đại ngàn mãi mãi, Tôi tìm con đường về với tình yêu nước, và tha nhân. Tôi tìm con đường về với chính tôi - những ân cần, Của lẽ thật - của tình yêu bất tận! Tôi đã lớn với khát khao vĩ đại, Hẹn hò cùng với tha nhân. Sống những tháng năm hiện hữu, Yêu thương trong tình yêu vĩnh cửu đời đời! Và hôm nay, trong tiếng gọi xa khơi, Tôi viết bài thơ ngợi ca Đất nước, Vượt qua những trăn trở, Và cả những bước đi xuôi ngược... Của những năm tháng cuộc đời, không biết trước, Tôi vẫn yêu thương, hồn nhiên, Bình yên trong sự hiện hữu của chính mình, Mãi mãi! Tôi viết bài thơ ngợi ca Đất nước, Việt Nam - Đất nước con người, Thiên anh hùng ca - sáng chói, Chiếu rọi giữa nhân gian - cùng sức sống Đại ngàn! Tôi viết vội bài thơ, Trong tình yêu vĩ đại, Ngược thời gian qua dòng chảy của nhân gian, 4000 năm Văn hiến - trong tiếng thơ của Đại ngàn, vĩ đại! Tôi viết về tình yêu Đất nước - hôm nay, Đất là con đường cho tôi bước mỗi ngày. Nước là dòng sông vĩ đại - trong sự hiện hữu, Từ cội nguồn vĩnh cửu của Đại ngàn! Đất là nền cho tôi sống giữa nhân gian, Nước là dòng máu chảy trong tôi, Từ thênh thang của Vũ trụ, Tôi sống với lẽ đạo và đại ngàn vĩnh cửu! Gọi cuộc đời là sự hiện hữu - hôm nay, Gọi cuộc đời trong tình yêu đất nước - mỗi ngày, Đường đến tương lai - bắt đầu từ hiện tại, Đường đến ngày mai - bắt đầu từ hôm nay! Tôi viết bài thơ,... Ngợi ca Đất nước. Việt Nam - Đất nước con người, Thiên anh hùng ca - của thời đại. Đất đã khai sinh từ những con người vĩ đại, Bắt đầu từ Vua Hùng lập quốc - đến hôm nay, Trải qua hơn 4000 Văn hiến - những triệu ngày Từ khai quốc đến Thiên hùng ca vĩ đại! Chúng ta đang sống trong Kỷ nguyên Hiện tại, Nhìn về con đường đã qua - đến mãi mãi, Chúng ta bắt đầu trong tình yêu hiện tại, Thức tỉnh cùng Đại ngàn - và vươn mình đến tương lai! Một thời đại mới đang đến, Nhìn về con đường đã qua, Chúng ta thức dậy - trong thời đại mới, Với niềm tin phơi phới ngút ngàn! Một thời đại vẻ vang, Cho thiên anh hùng ca dân tộc, xuất hiện, Trên bầu trời của nhân gian, Việt Nam - Đất nước con người - trong Kỷ nguyên vươn mình! Sáng thức giấc trong bình minh vĩ đại, Viết nên Thiên Anh Hùng Ca của thời đại, Vượt Đại ngàn từ tiếng gọi thênh thang, Không có thời gian cho sự hiện diện - vĩnh cửu! Từ góc nhìn của hiện tại, Chúng ta đi tới tương lai - mãi mãi. Việt Nam - Đất nước con người, Thiên Anh Hùng Ca vĩ đại! Xuất hiện trên bầu trời của hôm nay, Chúng ta thấy một dân tộc vĩ đại, Trong sức mạnh của những triệu ngày, Vươn tới ngày mai - cống hiến trên con đường vĩnh cửu! Một Thiên Anh Hùng Ca - hiện hữu, Xuất hiện từ thời đại của hôm nay, Việt Nam - Đất nước con người, Đất là con đường đi tới, nước là tình yêu thương giữa đời! Từ Vua Hùng lập quốc, Đến nhà nước của nhân dân. Là cả một hành trình ân cần, Của những con người vĩ đại! 18 đời Vua Hùng dựng nước và giữ nước, Đi qua toàn bộ lịch sử sơ khai, Để đến một thời đại của vệ quốc, Và thống nhất từ Quân Vương - Ngô Quyền! Nhà Ngô - kết thúc ngàn năm bị đô hộ, Vẫn giữa nguyên sức mạnh của tinh thần tự chủ, Chúng ta kiến thiết nên giang sơn, Đổi mới từng ngày! Trận Bạch Đằng - vách ngăn Đất Bắc, Chúng ta xây nên một dân tộc an thân. Như tình yêu và tinh thần vệ quốc, Chúng ta chống giặc Phương Bắc - cho sự thật thành công! Từ trận chiến nơi dòng sông Bạch Đằng vĩ đại, Ngô Quyền xây dựng nên Đất nước - của hợp nhất trong tiếng gọi của vệ quốc, Chúng ta thành công, Và Đất nước được dựng xây! Chúng ta lớn lên như thổi mỗi ngày, Trong tiếng gọi của con đường phía trước, Nhà Ngô xây dựng nên dân tộc, Với sức mạnh độc lập tự thân! Chúng ta tiến thêm - như một bước thật gần, Cho tinh thần mãi mãi - hiện hữu, Tình yêu vĩnh cửu - là lẽ thật giữa nhân gian, Thiên Anh Hùng Ca trong tình yêu Đại ngàn xuất hiện! Khi Ngô Vương - không còn nữa, Đất nước rơi vào loạn lạc liên miên. Với sức mạnh thống nhất từ mọi miền, Đinh Bộ Lĩnh thành công trong lãnh đạo. Dẹp loạn 12 sứ quân, Và xây dựng nên Đại Cồ Việt - của bấy giờ. Và như thấy một con đường phía trước, Ninh Bình được dựng nên - như thủ phủ của Vua Đinh! Ngày nay, trong tiếng gọi của bình minh, Chúng ta vẫn thấy - một con đường vĩ đại, Cho tương lai phía trước hiện hình, Đó là sống và ước mơ - chiến đấu cho Kỷ nguyên vươn mình - thức tỉnh! Việt Nam - đã từng là Đại Cồ Việt giữa thế gian, Như sức mạnh đi cùng Đại ngàn, Chúng ta lớn - như là Đại Cồ Việt, Mạnh mẽ - Hiên ngang - trong xứ sở của chính mình! Tôi viết nên Thiên Anh Hùng Ca của thời đại, Để kiến thiết Đất nước cho hôm nay, Với sức mạnh vĩ đại, Mà chúng ta đã tự có trong chính mình - mãi mãi! Đó là tình yêu trong những gì tôi thấy, Đó là sức mạnh của hiện tại luôn là chính mình, Hiện hữu - là mãi mãi của tình yêu thương, Và chúng ta là con đường cho điều vĩ đại ấy! Một mai lớn lên từ dòng chảy của thời đại, Việt Nam - Đất nước con người,... Trong Kỷ nguyên vươn mình của hiện tại, Chúng ta sống - và hiểu về chính mình một cách sâu sắc! Và vì thế, đó là tất cả, Đó là sức mạnh, Đó là tình yêu, Cho Việt Nam - Đất nước con người - Thiên Anh Hùng Ca! Tôi viết bài thơ, từ tình yêu hiền hòa, Từ lẽ đạo của hôm nay, Đi cùng dòng chảy của thời đại, Và thấy chính mình trong tất cả! Một giai đoạn của nước ta xuất hiện, Khi Vua Đinh không còn nữa - như Vua Ngô, Giặc ngoại xăm xuất hiện, Và triều Đinh đã bị thay thế bởi Nhà Tiền Lê! Vua Lê Hoàng xuất hiện như một chiến tướng, Và đánh bại nhà Tống trong trận chiến gian nan, Lý Thường Kiệt và bài thơ "Nam Quốc Sơn Hà", Trở thành Bản Tuyên Ngôn Độc Lập đầu tiên của dân tộc! Đã được tạo nên để chiến thắng trong cuộc chiến tầm vóc, Nhà Lê đã vệ quốc thành công. Và lập nên chiến công của thời đại, Đó là sức mạnh của cuộc chiến thắng Quân Nhà Tống! Chúng ta đã lập nên đại công, Và cuộc hành trình chiến thắng này, Đã ra đời một Vương Triều mới, Nhà Tiền Lê xuất hiện sau Nhà Đinh! Và không những thế, trong bình minh của thời đại, Lý Thường Kiệt đã viết nên Bản Thiên Anh Hùng Ca đầu tiên của dân tộc, Đó là Tuyên ngôn của Đại Việt - thời bấy giờ, "Nam Quốc Sơn Hà" - chính là Thiên Anh Hùng Ca đó! "Nam Quốc Sơn Hà, Nam đế cư! Tuyệt nhiên định phận tại Thiên Thư, Như hà nghịch lỗ, lai xâm phạm, Nhữ đẳng hành khan, thủ bại hư!" Nghĩa là, "Sông núi nước Nam, Vua Nam ở, Rành rành định phận tại Sách Trời. Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm? Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời!" Từ đây, Thiên Anh Hùng Ca đầu tiên của dân tộc đã xuất hiện, Bản Tuyên Ngôn Độc Lập đầu tiên của Việt Nam, Từ thời đại của Đại Cồ Việt, Dưới Triều Đại Nhà Tiền Lê! Trong trận chiến thành công với giặc Tống, Và sau đó bước vào giai đoạn thịnh trị của dân tộc, Vua Lê Đại Hành kiến thiết quốc gia, Và xây dựng nên Vương triều mới - sau Nhà Đinh! Cùng các Tướng lĩnh của dân tộc, Đại Cồ Việt - với Nhà Tiền Lê, Bước vào giai đoạn thịnh trị của dân tộc, Đất nước vươn mình trong giai đoạn tầm vóc! Sánh ngang với Phương Bắc, Giữ quốc gia trong sự chống giặc thành công. Khai sinh nên một Triều Đại mới - thuận dòng, Thời đại của một quốc gia - thịnh trị! Nhà Tiền Lê - một Hoàng Gia chính thống của Đại Cồ Việt, Đã dựng nên một thời đại huy hoàng, Mà chúng ta có thể gọi là sự thành công của dân tộc, Đại Cồ Việt - thời Tiền Lê mà một thời đại nhất thống! Chúng ta đã thống nhất trong sức mạnh của nhân dân, Và lớn cùng thời đại của bấy giờ, Song hành trong tình yêu dân tộc, Nhà Tiền Lê đã hiện hữu trong hai mươi chín năm! Và đó là thời đại của quốc gia thịnh trị! Vua Lê Đại Hành đã xây dựng nên đất nước, nhất thống chí, Đại Cồ Việt - Một Vương triều hiện diện, Từ năm 980 đến 1009 - 29 năm của một giai đoạn Hoàng Gia! Đó một thời đại của một vương quốc - một nhà, Trong sự hiện diện của một quốc gia thống nhất, Vương triều Nhà Lê - đã dựng nên một thời đại độc lập, Và nối dòng lịch sử của Nhà Đinh! Trong bình minh của Kỷ nguyên đang đến, Vương triều Tiền Lê đã thống nhất những bước đi định mệnh. Chiến thắng quân Tống, và kiến thiết nên quốc gia, Dựng nên một thời đại với chí khí một nhà! Đại Cồ Việt - Như Thiên Anh Hùng Ca vĩ đại, Đã dựng xây nên Non nước cho Thiên Thu. Như lời ru của mẹ xa xưa, Tình yêu nước còn trong tôi - mỗi khi nhớ lại! Chuyện của hôm nay - từ tiếng thơ vọng mãi, Đại Việt được dựng nên trong sự chuyển giao quyền của nội tại, Nhà Lý được dựng xây - và trở thành Vương triều của thịnh trị, Vào giai đoạn cuối của triều Lê! Lý Công Uẩn - lập nên Đại Việt, Dời đô về Thăng Long, Và dựng xây nước Việt mới, Lập thành dựng quốc - cho một Kỷ nguyên nhất thống! Vì thế, trong Bản Tuyên Ngôn Độc Lập thứ hai, đã viết,... "Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần, bao đời gây nền độc lập,.... Đến Hán, Đường, Tống, Nguyên - mỗi bên xưng Đế một phương,... Tuy mạnh yếu khác nhau; Song hào kiệt đời nào cũng có" (*) Ngụ ý rằng, kể từ khi Vương Triều Nhà Lý dựng nên, Đây là triều đại vĩ đại của dân tộc, Đã được dựng xây trong chuẩn mực của Hoàng Gia, Trong tinh thần một nhà của dân tộc! Đại Việt - là Quốc hiệu của Triều Lý, Một Quốc gia thịnh trị, Từ những vị vua nối tiếp những vị Vua, Vương Triều Nhà Lý tồn tại trong - 216 năm! Một trong những triều đại dài nhất của dân tộc, Và đã được dựng xây trong chuẩn mực của Hoàng Gia, Như một Đế quốc vào thời đại bấy giờ, Nhà Lý sánh ngang trong thời đại của các Vương triều hiện hữu! Chúng ta nhìn từ quan điểm của vĩnh cửu, Nhà Lý đã được dựng xây trong sự thịnh trị an nhiên, Như một quốc gia bình yên trong thời đại ấy, Với sức mạnh đã có bên trong tự chính mình! Trong tiếng thơ vĩ đại của thức tỉnh, Từ Đại Cồ Việt của Triều Lê, Đến Đại Việt của Triều Lý, Là một giai đoạn của thống nhất giang sơn! Từ Hoa Lư - Ninh Bình, của Vương triều Nhà Lê, Đến Thăng Long - Hà Nội, của Vương triều Nhà Lý, Là một giai đoạn của sự chuyển giao quyền lực, Trong thời đại đó - với góc nhìn cân sức! Lý Công Uẩn - đã hình thành nên một quốc gia vĩ đại, Dựng xây nên một thế lực hùng cường, Kéo dài với 9 đời Vua Lý hiện diện, Và cuối cùng rơi vào vị vua nữ cuối cùng! Lý Chiêu Hoàng - Nữ hoàng duy nhất của dân tộc, Chuyển giao quyền lực cho Nhà Trần, Và từ đó - một Hoàng Gia mới được ra đời, Đó là thời đại của Nhà Trần - khởi đầu từ Trần Cảnh! Trần Thái Tông lên ngôi - mở ra một thời đại của Hoàng Gia, Nhà Trần tiếp nối Nhà Lý về một nhà, Đó là con đường của chuyển giao quyền lực, Nhà Trần lên ngôi, khởi lập một quốc gia! Tinh thần mới cho một thời đại mới, Đại Việt bước sang một thời đại huy hoàng. Là thời đại của Nhà Trần tiếp quản, Và Nhà Trần là thời đại vĩ đại nhất của Việt Nam. Đó là thời đại của Hào khí Đông A, Một giai đoạn chiến thắng quân Nguyên - Mông Với 3 lần đại thắng - đã làm nên điều vĩ đại, Nhà Trần - Đại Việt, là một trong những vương triều thịnh trị nhất của Việt Nam! Như ánh sáng chói rạng từ tinh thần bất khuất, Cuộc chiến trường kỳ vĩ đại của nhân dân, Nhà Trần đã làm nên một giai đoạn hào hùng nhất, 3 lần chiến thắng đội quân vĩ đại nhất của thế giới bấy giờ! Từ vó ngựa Nguyên Mông - Một thời đại của Vương triều hùng vĩ, Bị thất bại trong trận chiến với một quốc gia cuối cùng, Đã làm mất đi nhuệ khí, Của một đội quân hùng mạnh nhất thế giới! Tên tuổi của Hưng Đạo Vương - Trần Quốc Tuấn, Trở thành một trong 10 Vị tướng vĩ đại nhất thế giới, Sánh ngang với Thành Cát Tư Hãn - thời bấy giờ, Và cả những vị tướng vĩ đại nhất thế giới - trước và sau này! Thời đại của Nhà Trần được ghi dấu ấn, Như là triều đại Hoàng Gia vĩ đại nhất của Việt Nam, Một Vương triều anh hùng thực sự được ghi nhận, Như là sức mạnh bẻ gãy mọi con đường chiến thắng của quân Nguyên! Ngày nay, từ góc nhìn của hiện tại, Hào khí Đông A được ghi nhận như sức mạnh vĩ đại, Của một dân tộc với tinh thần vệ quốc, Đó là sức mạnh của bên trong - và là sức mạnh của mãi mãi! (...) ///--- - Người - Hiện Tại, POEM Day-by-Day, 2-11-2024 ///--- #Sabath - #Today ///---
    Love
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 1367 Xem
  • ""Ngày nay (Nowaday)", và một tên gọi khác là "Hôm nay (Today)" - mà trong ngôn ngữ thông thường chúng ta gọi là "Ngày Hiện Tại (Present Day)" - đã thực sự bắt đầu. Và điều đó có nghĩa là - "Thời gian đã chấm dứt" (The End of Time) - tức là "Kỷ nguyên Công lịch" đã trở thành "Kỷ nguyên Hiện tại",... Và thế hệ con người mới "được thai sinh" trong lòng của nhân loại - ứng nghiệm một cách kỳ diệu. "Ngày nay (Nowaday)" - là Sa-bath vĩnh cửu!"
    ///---
    - [The-unKnown (*)]
    ""Ngày nay (Nowaday)", và một tên gọi khác là "Hôm nay (Today)" - mà trong ngôn ngữ thông thường chúng ta gọi là "Ngày Hiện Tại (Present Day)" - đã thực sự bắt đầu. Và điều đó có nghĩa là - "Thời gian đã chấm dứt" (The End of Time) - tức là "Kỷ nguyên Công lịch" đã trở thành "Kỷ nguyên Hiện tại",... Và thế hệ con người mới "được thai sinh" trong lòng của nhân loại - ứng nghiệm một cách kỳ diệu. "Ngày nay (Nowaday)" - là Sa-bath vĩnh cửu!" ///--- - [The-unKnown (*)]
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 854 Xem
  • "I have The Sabbath - Today - Peace!"
    "I have The Sabbath - Today - Peace!"
    Love
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 921 Xem