?☘️?☘️?

Nhớ ngày tôi lang thang Đà Lạt, tôi đi tìm nơi chốn bình yên, thoáng đãng, đi tìm bầu không khí se se lạnh vừa đủ làm cơ thể tôi dễ chịu, cũng vừa đủ làm tâm hồn tôi dịu mát. Ngày đó tôi đã chọn nơi dừng lại là khách sạn tương đối tươm tất, sạch sẽ nằm bên bờ hồ Tuyền Lâm. phòng tôi ở có thể nhìn thấy mặt hồ rộng lớn cả ngày lẫn đêm. Ngày nhận phòng đứa trẻ trong tôi reo vui vì nó tìm ra nơi ẩn náu thật hoàn hảo, thật riêng tư và cũng thật gắng kết với thiên nhiên. Căn phòng bài trí rất đơn giản nhưng sang và sạch sẽ, tông màu trắng xám dịu mát rất hợp gu của tôi. Nơi này tôi có thể nằm dài trên chiếc giường êm ái mà vẫn ngắm được mặt hồ xanh biết, vẫn nghe tiếng thông reo, vẫn nhận được sự vuốt ve, âu yếm của những làn gió se se lạnh. 

Mặt hồ mùa thu trong xanh, phẳng lặng và trong veo uốn lượn quanh rừng thông xanh mướt kéo dài đến hết tầm nhìn rõ của đôi mắt tôi. Tôi nhìn phong cảnh yên bình, tĩnh lặng này mãi miết không chán, như ngắn nhìn cố nhân lâu lắm mới được tương phùng. mặt nước phẳng như tấm gương trong trẻo soi bóng hàng thông reo, soi bóng mây trời. tất cả như gắn liền nhau trên một bức tranh vẽ. 

Nơi đây tôi có thể nhìn ngắm mặt hồ vào sáng sớm, khi sương mù còn giăng kín. Thức dậy và kéo tấm rèm cửa ra, trước mắt tôi là màu trắng mờ ảo của sương mù, không còn thấy cây thông hay mặt hồ đâu cả. Tôi mỉm cười vừa thú vị vừa thi vị như hiểu ra Đấng Tạo Hóa, rừng thông, mặt hồ đang chơi trò trốn tìm với tôi. Tôi nghe tiếng xuồng máy chạy trên hồ nhưng không nhìn thấy nó đâu. Khi tôi nhắm đôi mắt lại, cảm nhận cái lạnh của hơi sương và lắng nghe tiếng gió, tiếng xuồng máy tôi chợt nhận ra mình đang trải nghiệm cách mà người khiếm thị cảm nhận phong cảnh và cuộc sống xung quanh họ là như thế nào. không nhìn thấy hoặc chỉ nhìn thấy màng trắng mờ ảo nhưng họ sẽ vẽ ra được bức tranh phong cảnh hữu tình thông qua các giác quan là như thế nào. 

Tôi ngồi bên ly cà phê nóng, lắng nghe từng tiếng gió hòa cùng tiếng lòng tôi đang lao xao. Rồi ánh nắng chiếu qua màn sương mù mỏng dần, mỏng dần. Các bạn tôi, mặt nước, hàng cây thông, các chú chim bay lượn trên mặt hồ dần hiện ra mỗi lúc một rõ nét, mỗi lúc như tiến lại gần tôi hơn, gọi mời tôi cùng hòa vào đó đón ánh nắng ban mai ấm áp. Tôi thấy mình không thể khước từ lời mời đó, trong lòng tôi thôi thúc tôi phải bước ra nơi đó, phải ca73m nhận trọn vẹn bầu không khí tinh khôi, trong trẻo đó. 

Tôi khoác vội chiếc áo khoác dày dặn ấm áp, đôi thêm chiếc mũ rồi hớn hở chạy xuống sân khách sạn, băng qua hàng rào hoa mua tím ngắt đang ướt đẫm sương mai. Tôi tiến đến bên mặt hồ để được chạm chân vào làn nước trong trẻo kia, để nghe rõ hơn tiếng những chú chim đang tìm cá cho bữa ăn sáng. 

Thật bất ngờ thay, hôm nay có những vị khách mới, đã ở bên bờ hồ từ lúc nào. Họ ẩn náu sau bụi thông mà tôi không nhìn thấy. họ đốt lửa pha cà phê sáng và trò chuyện vui vẻ với nhau. và rồi tôi xuất hiện, cũng bất ngờ như chính họ xuất hiện. Một câu chào nhau vừa vui vẻ vừa ngại ngùng. Họ đang đợi nắng lên để cùng nhau phiêu lưu quanh hồ bằng chiếc cano máy đã đợi sẵn trên mép nước. Kế hoạch thám hiểm thật là thú vị phải không, nó qua là thu hút phải không. Tôi đã trở thành một người khách mời trong chuyến phiêu lưu đó. Cảm giác của tôi lúc đó thật như là xứ sở thần tiên đang hiện ra cho tôi thực hiện điều ước ban nãy, trong màn sương của tôi là ước gì mình được đi trên mặt hồ và ngắm nhìn hai bờ rừng thông từ trên đó. 

Đây chính xác là phần thưởng mà vũ trụ đã ưu ái trao tặng tôi chăn? một niềm vui trọn vẹn nhất, một sự biết ơn đầy cảm kích nhất dâng trào trong tim tôi, một thứ cảm xúc mà lâu lắm rồi tôi mới có, thứ cảm xúc mà tôi đi tìm lâu nay, tôi đã gặp lại nó ở một độ cao rất cao so với nơi tôi sống, tôi đã vượt qua chặng đường xa xôi mới cảm nhận được. 

Giờ đây khi viết lại những điều này, tôi như vừa được sống lại giây phút đó, thật tuyệt phải không? 

?☘️?☘️?