Có những chặng đường trong đời khiến tôi nghĩ mình đang tiến gần hơn đến chân lý, nhưng rồi nhìn lại mới hiểu rằng mình chỉ đi vòng quanh, càng lúc càng xa nơi thật sự thuộc về mình. Tôi từng bước vào đạo Phật, khao khát tìm sự an nhiên và lời giải cho những khoảng trống trong lòng. Nhưng sau bao năm, tôi vẫn không thể tiến xa hơn. Cuộc sống tiếp tục cuốn tôi vào vòng xoáy vội vã, bon chen, và trong sự ồn ào đó, có một tiếng gọi rất khẽ mà tôi không tài nào quên được.

Một nỗi nhớ mơ hồ, như thể tôi đã đánh rơi điều gì quan trọng lắm, nhưng không còn nhớ mình đánh rơi ở đâu.

Rồi trong một khoảnh khắc mà chính tôi cũng không dự đoán được, tôi gặp anh em. Người anh em ấy không thuyết phục tôi bằng lý lẽ, cũng không cố ép tôi tin điều gì. Anh chỉ chia sẻ về Sự Thật, về Vương Quốc thật sự là gì, về một mái nhà mà tôi từng thuộc về. Những lời ấy cứ nhẹ nhàng mà lại chạm sâu vào trái tim tôi.

Và lòng tôi bỗng nhận ra: đây là sự thật tôi đã tìm kiếm bấy lâu. Một sự thật không nằm trong tranh luận, không nằm trong triết lý, mà nằm trong chính sự khao khát được trở về.

Từ ngày nghe về “nhà”, trong tôi bỗng nhen lại một điều tưởng đã tắt: hi vọng. Không phải hi vọng để trở thành ai đó giỏi giang hơn hay sáng suốt hơn, mà là hi vọng được trở về nơi có Cha chờ đợi. Nơi tôi không phải cố gồng mình để xứng đáng, không phải tự mình xoay xở để tìm ý nghĩa.

Hành trình trở về không hề dễ dàng. Đường vẫn gập ghềnh, đời vẫn va đập, và tôi vẫn có những ngày tưởng như không đi nổi. Nhưng có một điều khiến tôi không bỏ cuộc: Cha vẫn nhớ tôi. Dù tôi đi xa bao lâu, dù tôi đã lang thang bao nhiêu năm, Ngài chưa từng ngừng nhớ đến tôi.

Tôi được trao cơ hội quay về, chỉ vì Cha vẫn muốn tôi trở lại nhà.

Giữa cuộc đời đầy tiếng ồn, việc nhận ra mình không bị lãng quên là một món quà lớn đến mức tôi không biết diễn tả thế nào. Tôi chỉ biết rằng từng bước trên hành trình này, dù chậm chạp, dù run rẩy, đều đang đưa tôi về gần hơn với nơi tôi thật sự thuộc về.

Hôm nay, khi viết những dòng này, tôi cảm nhận sâu sắc một điều: dù tôi từng lang bạt nơi xa, trái tim tôi đã được tìm thấy. Và tôi tin rằng hành trình trở về, dẫu đầy thử thách, sẽ dẫn tôi đến mái nhà mà Cha đã chuẩn bị sẵn cho tôi từ trước.

Một mái nhà mà tôi đã quên mất. Cảm ơn Cha vì vẫn còn nhớ đến tôi.