• “Người Giàu Nhất Thế Giới” - Thiên Anh Hùng Ca về Nghệ thuật "Giả kim thuật Tài chính" & "Vô cực quyền "Nội tâm""
    ///---
    Trong hành trình tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời, có lẽ mỗi người trong chúng ta đều ít nhất một lần đặt ra câu hỏi: “Sự giàu có thật sự là gì” và “Người giàu nhất thế giới thực sự là ai”.
    Cuốn sách Người Giàu Nhất Thế Giới mang đến một câu trả lời bất ngờ, không phải về tiền tài, vàng bạc, bất động sản hay quyền lực, mà về sự giàu có vĩnh cửu – sự giàu có mà không một cơn khủng hoảng kinh tế nào có thể lấy đi, không một thế lực nào có thể làm mất, đó chính là sự khôn ngoan và chân lý của Đức Chúa Trời.
    Trong một phân đoạn của cuốn sách này, nhân vật Đa-vít vô cùng kinh ngạc khi nghe người gia nhân của mình nói về tin lành của Vương quốc Đức Chúa Trời. Cậu vốn quen với tư duy của thế gian: giàu có được đo bằng tiền bạc, danh vọng, hay địa vị. Nhưng người gia nhân đã tiết lộ một sự thật vĩnh cửu: “Trước hết hãy tìm kiếm Vương quốc Đức Chúa Trời và sự công chính của Ngài, thì Ngài sẽ ban cho mọi điều ấy nữa.” Câu nói tưởng chừng quen thuộc này bỗng trở thành ánh sáng phá vỡ bức màn tâm trí trong lòng Đa-vít. Cậu nhận ra rằng bao nhiêu năm qua, mình theo đuổi những thứ hữu hình mà bỏ lỡ kho báu vô giá – đó chính là mối quan hệ trực tiếp với Nguồn cội của sự sống, với Đức Chúa Trời.
    Điều làm nên sức mạnh truyền cảm hứng của cuốn sách không chỉ là những lời dạy Đạo Giáo, mà là cách những lời dạy ấy được đặt trong bối cảnh gần gũi, chân thật, qua câu chuyện của một người trẻ khát khao tìm ra ý nghĩa đời mình. Hình ảnh Đa-vít trăn trở, suy tư, rồi bối rối trước sự thật mới mẻ mà ông gia nhân tiết lộ cũng chính là hình ảnh của mỗi chúng ta. Chúng ta từng nghe đâu đó về “tìm kiếm nước Trời”, nhưng lại xem nhẹ, hoặc không hiểu hết sức mạnh của nó. Chúng ta tin rằng làm việc chăm chỉ, tích lũy tài sản, đầu tư thông minh mới là con đường đến sự giàu có. Nhưng Người Giàu Nhất Thế Giới cho ta thấy rằng tất cả những điều đó đều trống rỗng nếu không có nền tảng là sự khôn ngoan từ Trời.
    Người gia nhân trong sách không chỉ là một nhân vật phụ. Ông tượng trưng cho tiếng nói của sự thật, một tiếng nói kiên nhẫn chờ đợi trong lòng ta, chỉ chờ đến lúc ta lắng nghe. Khi Đa-vít hỏi: “Vậy danh Ngài là gì”, câu hỏi ấy không chỉ dành cho Đức Chúa (tức là Chúa Yeshua), mà còn dành cho chính ta: ta thật sự đang tôn thờ “danh” nào trong cuộc đời mình Danh vọng Tiền tài Sự nghiệp Hay danh của Đấng đã ban sự sống Đặt câu hỏi này, Đa-vít bắt đầu một hành trình biến đổi, từ sự giàu có giả tạm sang sự giàu có thật.
    Một trong những điều cuốn sách làm được rất tốt, chính là chỉ ra rằng sự khôn ngoan không bao giờ bị lỗi thời. Đa-vít sống cách chúng ta hàng ngàn năm, nhưng khát khao của cậu – sự an toàn, hạnh phúc, thành công – vẫn y nguyên như hôm nay. Cái mới không nằm ở mục tiêu, mà ở cách tiếp cận. Và sách dạy rằng: nếu ta dám đặt ưu tiên của mình vào việc tìm kiếm Vương quốc Đức Chúa Trời, thì những gì ta lo lắng sẽ có giải pháp được giải quyết. Đây là nghịch lý lớn lao của cuộc sống: khi ta bám víu vào của cải, chúng tan biến; nhưng khi ta buông để nắm lấy Chân lý, ta được thêm cả của cải lẫn sự bình an.
    Có một chi tiết trong sách khiến người đọc khó quên: hình ảnh Đa-vít nhớ lại lời người chủ (tức là Giăng) từng giảng, nhưng bao nhiêu năm anh vẫn không hiểu. Cũng như bao người, ta thường nghe những câu Kinh Thánh, những triết lý sống, rồi để chúng đi qua như gió thoảng. Chỉ khi một biến cố, một cuộc gặp gỡ, một khoảnh khắc “được gọi tên” xảy đến, ta mới nhận ra sự thật ấy đã chờ ta từ lâu. Cuốn sách khơi dậy trong ta niềm tin rằng: mọi sự thật đều có thời điểm của nó. Và khi ta sẵn sàng, sự thật ấy sẽ vang lên như tiếng chuông đánh thức. Như trong phân đoạn tiếp theo của Kinh Thánh có nói rằng, "Chớ lo lắng về ngày mai. Vì ngày mai có việc của ngày mai. Sự lo lắng ngày nào đủ cho ngày đó!" (Kinh Thánh | Lời của Chúa Yeshua), như lời nhắc nhở trực tiếp về "Giá trị của Hiện tại" (The Value of Now (VoN))) - như THUYẾT HIỆN TẠI (*) đã từng chia sẻ ở một nơi nào đó.
    Người giàu nhất thế giới, theo cách nhìn của sách, không phải là vua chúa hay tỷ phú, mà là người đã tìm thấy chìa khóa mở ra kho tàng khôn ngoan của Đức Chúa. Người ấy giàu có không phải vì nắm giữ, mà vì biết ban cho. Giàu có không phải vì có nhiều, mà vì không còn thiếu. Giàu có không phải vì sống lâu, mà vì từng giây phút được sống trong sự thật, được gắn kết với Nguồn Sự Sống.
    Khi đọc Người Giàu Nhất Thế Giới, ta có thể thấy mình trong Đa-vít. Ta cũng từng ngạc nhiên, từng hoài nghi, từng bối rối. Nhưng đồng thời, ta cũng thấy được tia sáng hy vọng: nếu Đa-vít có thể tìm thấy kho báu, thì ta cũng có thể. Bởi Chúa không phân biệt, và sự khôn ngoan của Ngài luôn sẵn sàng cho bất kỳ ai biết tìm kiếm với tấm lòng thành thật.
    Cuốn sách cũng truyền đi một thông điệp mạnh mẽ về tự do. Tự do thật sự không đến từ việc có nhiều lựa chọn, mà từ việc biết chọn điều đúng. Tự do không đến từ việc kiểm soát người khác, mà từ việc để Chúa dẫn dắt chính mình, như để HIỆN TẠI dẫn dắt chúng ta. Tự do không đến từ việc thoát khỏi khổ đau, mà từ việc thấy được ý nghĩa ngay trong khổ đau. Và chính sự khôn ngoan từ Vương quốc Đức Chúa Trời mở ra cho ta sự tự do ấy.
    Khi khép lại những trang sách, ta không còn nhìn cuộc sống bằng ánh mắt cũ. Ta bắt đầu thấy rằng mọi thử thách đều là cơ hội để tin cậy, mọi mất mát đều là lời nhắc nhở quay về với Nguồn, mọi thành công đều là món quà cần biết cách sử dụng đúng mục đích. Ta nhận ra: giàu có thật không phải là một trạng thái của ngân hàng, mà là một trạng thái của tâm hồn. Và người giàu nhất thế giới không phải là người có nhiều nhất, mà là người cần ít nhất – bởi vì người ấy đã tìm thấy tất cả trong Đức Chúa Trời - Nguồn cội của vạn vật, và trong HIỆN TẠI - Nguyên lý cho sự ra đời của vật chất.
    Như vậy, Người Giàu Nhất Thế Giới không chỉ là một cuốn sách để đọc, mà là một lời mời để sống khác đi. Nó mời ta bước ra khỏi cuộc đua vô tận của thế gian, để trở về với sự khôn ngoan vĩnh cửu. Nó không cho ta công thức làm giàu, mà cho ta nền tảng để bất kỳ công thức nào cũng trở nên có ý nghĩa. Nó không hứa hẹn ta sẽ tránh khỏi khổ đau, nhưng đảm bảo rằng ta sẽ tìm thấy niềm vui ngay trong khổ đau ấy. Và hơn hết, nó chỉ cho ta thấy: sự giàu có vĩ đại nhất là sự giàu có của một tâm hồn kết nối với Đấng Tạo Hóa.
    Và đó chính là HIỆN TẠI - Nơi duy nhất chúng ta có thể "Giả kim thuật "Kinh nghiệm"", và đi đến sự thịnh vượng trong hạnh phúc, hòa bình và bình an!
    ///---
    - Sứ điệp của HIỆN TẠI (*)
    ///---
    https://www.thegioidocsach.com/2025/09/nguoi-giau-nhat-gioi-thien-anh-hung-ca.html
    “Người Giàu Nhất Thế Giới” - Thiên Anh Hùng Ca về Nghệ thuật "Giả kim thuật Tài chính" & "Vô cực quyền "Nội tâm"" ///--- Trong hành trình tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời, có lẽ mỗi người trong chúng ta đều ít nhất một lần đặt ra câu hỏi: “Sự giàu có thật sự là gì?” và “Người giàu nhất thế giới thực sự là ai?”. Cuốn sách Người Giàu Nhất Thế Giới mang đến một câu trả lời bất ngờ, không phải về tiền tài, vàng bạc, bất động sản hay quyền lực, mà về sự giàu có vĩnh cửu – sự giàu có mà không một cơn khủng hoảng kinh tế nào có thể lấy đi, không một thế lực nào có thể làm mất, đó chính là sự khôn ngoan và chân lý của Đức Chúa Trời. Trong một phân đoạn của cuốn sách này, nhân vật Đa-vít vô cùng kinh ngạc khi nghe người gia nhân của mình nói về tin lành của Vương quốc Đức Chúa Trời. Cậu vốn quen với tư duy của thế gian: giàu có được đo bằng tiền bạc, danh vọng, hay địa vị. Nhưng người gia nhân đã tiết lộ một sự thật vĩnh cửu: “Trước hết hãy tìm kiếm Vương quốc Đức Chúa Trời và sự công chính của Ngài, thì Ngài sẽ ban cho mọi điều ấy nữa.” Câu nói tưởng chừng quen thuộc này bỗng trở thành ánh sáng phá vỡ bức màn tâm trí trong lòng Đa-vít. Cậu nhận ra rằng bao nhiêu năm qua, mình theo đuổi những thứ hữu hình mà bỏ lỡ kho báu vô giá – đó chính là mối quan hệ trực tiếp với Nguồn cội của sự sống, với Đức Chúa Trời. Điều làm nên sức mạnh truyền cảm hứng của cuốn sách không chỉ là những lời dạy Đạo Giáo, mà là cách những lời dạy ấy được đặt trong bối cảnh gần gũi, chân thật, qua câu chuyện của một người trẻ khát khao tìm ra ý nghĩa đời mình. Hình ảnh Đa-vít trăn trở, suy tư, rồi bối rối trước sự thật mới mẻ mà ông gia nhân tiết lộ cũng chính là hình ảnh của mỗi chúng ta. Chúng ta từng nghe đâu đó về “tìm kiếm nước Trời”, nhưng lại xem nhẹ, hoặc không hiểu hết sức mạnh của nó. Chúng ta tin rằng làm việc chăm chỉ, tích lũy tài sản, đầu tư thông minh mới là con đường đến sự giàu có. Nhưng Người Giàu Nhất Thế Giới cho ta thấy rằng tất cả những điều đó đều trống rỗng nếu không có nền tảng là sự khôn ngoan từ Trời. Người gia nhân trong sách không chỉ là một nhân vật phụ. Ông tượng trưng cho tiếng nói của sự thật, một tiếng nói kiên nhẫn chờ đợi trong lòng ta, chỉ chờ đến lúc ta lắng nghe. Khi Đa-vít hỏi: “Vậy danh Ngài là gì?”, câu hỏi ấy không chỉ dành cho Đức Chúa (tức là Chúa Yeshua), mà còn dành cho chính ta: ta thật sự đang tôn thờ “danh” nào trong cuộc đời mình? Danh vọng? Tiền tài? Sự nghiệp? Hay danh của Đấng đã ban sự sống? Đặt câu hỏi này, Đa-vít bắt đầu một hành trình biến đổi, từ sự giàu có giả tạm sang sự giàu có thật. Một trong những điều cuốn sách làm được rất tốt, chính là chỉ ra rằng sự khôn ngoan không bao giờ bị lỗi thời. Đa-vít sống cách chúng ta hàng ngàn năm, nhưng khát khao của cậu – sự an toàn, hạnh phúc, thành công – vẫn y nguyên như hôm nay. Cái mới không nằm ở mục tiêu, mà ở cách tiếp cận. Và sách dạy rằng: nếu ta dám đặt ưu tiên của mình vào việc tìm kiếm Vương quốc Đức Chúa Trời, thì những gì ta lo lắng sẽ có giải pháp được giải quyết. Đây là nghịch lý lớn lao của cuộc sống: khi ta bám víu vào của cải, chúng tan biến; nhưng khi ta buông để nắm lấy Chân lý, ta được thêm cả của cải lẫn sự bình an. Có một chi tiết trong sách khiến người đọc khó quên: hình ảnh Đa-vít nhớ lại lời người chủ (tức là Giăng) từng giảng, nhưng bao nhiêu năm anh vẫn không hiểu. Cũng như bao người, ta thường nghe những câu Kinh Thánh, những triết lý sống, rồi để chúng đi qua như gió thoảng. Chỉ khi một biến cố, một cuộc gặp gỡ, một khoảnh khắc “được gọi tên” xảy đến, ta mới nhận ra sự thật ấy đã chờ ta từ lâu. Cuốn sách khơi dậy trong ta niềm tin rằng: mọi sự thật đều có thời điểm của nó. Và khi ta sẵn sàng, sự thật ấy sẽ vang lên như tiếng chuông đánh thức. Như trong phân đoạn tiếp theo của Kinh Thánh có nói rằng, "Chớ lo lắng về ngày mai. Vì ngày mai có việc của ngày mai. Sự lo lắng ngày nào đủ cho ngày đó!" (Kinh Thánh | Lời của Chúa Yeshua), như lời nhắc nhở trực tiếp về "Giá trị của Hiện tại" (The Value of Now (VoN))) - như THUYẾT HIỆN TẠI (*) đã từng chia sẻ ở một nơi nào đó. Người giàu nhất thế giới, theo cách nhìn của sách, không phải là vua chúa hay tỷ phú, mà là người đã tìm thấy chìa khóa mở ra kho tàng khôn ngoan của Đức Chúa. Người ấy giàu có không phải vì nắm giữ, mà vì biết ban cho. Giàu có không phải vì có nhiều, mà vì không còn thiếu. Giàu có không phải vì sống lâu, mà vì từng giây phút được sống trong sự thật, được gắn kết với Nguồn Sự Sống. Khi đọc Người Giàu Nhất Thế Giới, ta có thể thấy mình trong Đa-vít. Ta cũng từng ngạc nhiên, từng hoài nghi, từng bối rối. Nhưng đồng thời, ta cũng thấy được tia sáng hy vọng: nếu Đa-vít có thể tìm thấy kho báu, thì ta cũng có thể. Bởi Chúa không phân biệt, và sự khôn ngoan của Ngài luôn sẵn sàng cho bất kỳ ai biết tìm kiếm với tấm lòng thành thật. Cuốn sách cũng truyền đi một thông điệp mạnh mẽ về tự do. Tự do thật sự không đến từ việc có nhiều lựa chọn, mà từ việc biết chọn điều đúng. Tự do không đến từ việc kiểm soát người khác, mà từ việc để Chúa dẫn dắt chính mình, như để HIỆN TẠI dẫn dắt chúng ta. Tự do không đến từ việc thoát khỏi khổ đau, mà từ việc thấy được ý nghĩa ngay trong khổ đau. Và chính sự khôn ngoan từ Vương quốc Đức Chúa Trời mở ra cho ta sự tự do ấy. Khi khép lại những trang sách, ta không còn nhìn cuộc sống bằng ánh mắt cũ. Ta bắt đầu thấy rằng mọi thử thách đều là cơ hội để tin cậy, mọi mất mát đều là lời nhắc nhở quay về với Nguồn, mọi thành công đều là món quà cần biết cách sử dụng đúng mục đích. Ta nhận ra: giàu có thật không phải là một trạng thái của ngân hàng, mà là một trạng thái của tâm hồn. Và người giàu nhất thế giới không phải là người có nhiều nhất, mà là người cần ít nhất – bởi vì người ấy đã tìm thấy tất cả trong Đức Chúa Trời - Nguồn cội của vạn vật, và trong HIỆN TẠI - Nguyên lý cho sự ra đời của vật chất. Như vậy, Người Giàu Nhất Thế Giới không chỉ là một cuốn sách để đọc, mà là một lời mời để sống khác đi. Nó mời ta bước ra khỏi cuộc đua vô tận của thế gian, để trở về với sự khôn ngoan vĩnh cửu. Nó không cho ta công thức làm giàu, mà cho ta nền tảng để bất kỳ công thức nào cũng trở nên có ý nghĩa. Nó không hứa hẹn ta sẽ tránh khỏi khổ đau, nhưng đảm bảo rằng ta sẽ tìm thấy niềm vui ngay trong khổ đau ấy. Và hơn hết, nó chỉ cho ta thấy: sự giàu có vĩ đại nhất là sự giàu có của một tâm hồn kết nối với Đấng Tạo Hóa. Và đó chính là HIỆN TẠI - Nơi duy nhất chúng ta có thể "Giả kim thuật "Kinh nghiệm"", và đi đến sự thịnh vượng trong hạnh phúc, hòa bình và bình an! ///--- - Sứ điệp của HIỆN TẠI (*) ///--- https://www.thegioidocsach.com/2025/09/nguoi-giau-nhat-gioi-thien-anh-hung-ca.html
    WWW.THEGIOIDOCSACH.COM
    “Người Giàu Nhất Thế Giới” - Thiên Anh Hùng Ca về Nghệ thuật "Giả kim thuật Tài chính" & "Vô cực quyền "Nội tâm""
    Người Giàu Nhất Thế Giới, Hiện Tại, Hiện Diện, Thuyết Hiện Tại, Pháp Hiện Tại, Người Hiện Tại, Sứ điệp của Hiện Tại, Nhà Lãnh Đạo Vĩ Đại Nhất Thế Giới
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 904 Xem
  • CHĂM SÓC VƯỜN HOA TÂM NGÀY MỘT SÁNG TRONG.

    Mỗi ngày ta chăm sóc vườn hoa tâm của mình bằng những việc làm ý nghĩa, gieo trồng từ ý niệm tốt đẹp cho người, tưới tẩm hạt giống nảy mầm bằng tình yêu thương chân thật. Hạt giống nảy nở, lan rộng đi khắp nơi và quay về với ta vào thời điểm mà ta không ngờ đến, rồi mùa thu hoạch chín rộ... Là ngày mà ta nở nụ cười tự hào những gì mình âm thầm gieo trồng hạt giống từ nhiều năm, không mong cầu mình sẽ nhận lại điều gì Rồi thì điều gì đến đã đến.

    St: Trang Trần Angel
    ................
    #Người_thổi_hồn_những_câu_chuyện
    #Sách_đời_người_hơn_nhau_chữ_Nhẫn
    #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    CHĂM SÓC VƯỜN HOA TÂM NGÀY MỘT SÁNG TRONG. Mỗi ngày ta chăm sóc vườn hoa tâm của mình bằng những việc làm ý nghĩa, gieo trồng từ ý niệm tốt đẹp cho người, tưới tẩm hạt giống nảy mầm bằng tình yêu thương chân thật. Hạt giống nảy nở, lan rộng đi khắp nơi và quay về với ta vào thời điểm mà ta không ngờ đến, rồi mùa thu hoạch chín rộ... Là ngày mà ta nở nụ cười tự hào những gì mình âm thầm gieo trồng hạt giống từ nhiều năm, không mong cầu mình sẽ nhận lại điều gì? Rồi thì điều gì đến đã đến. St: Trang Trần Angel ................ #Người_thổi_hồn_những_câu_chuyện #Sách_đời_người_hơn_nhau_chữ_Nhẫn #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    Love
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 1488 Xem
  • (*) Ngày 6-8 | Tối
    Có một lần, vào năm học lớp 9, Ba tôi hỏi tôi rằng "Ước mơ lớn nhất của đời con là gì". Tôi nhớ rất rõ, một câu trả lời đúng như "ước mơ", mà có lẽ khiến Ba tôi bật ngửa. Tôi trả lời rằng, "Con muốn TỰ DO THỜI GIAN", con không muốn xem đồng hồ nữa, không muốn xem thời khóa biểu nữa, không muốn bị quy định bởi thời gian nữa... và không muốn thấy một cái gì đó "quay vòng vòng xung quanh con", mà con không thực sự biết nó là gì
    Ba tôi nói với tôi rằng: "Ba cũng không hiểu lắm!" Và như tôi thấy, ông ngạc nhiên đến mức độ nào. Thực ra, lúc đó tôi không thực sự hiểu những gì tôi ước mơ thực sự là gì Và sự ngạc nhiên của Ba tôi lớn đến mức độ nào... nhưng có điều ông "tin" tôi, ít nhất tôi là con của ông!
    Vào thời điểm đó, tôi nhớ câu trả lời của mình - nhưng không biết tại sao tôi trả lời như vậy
    Từ cái ngày tôi nói với Ba rằng tôi muốn “TỰ DO THỜI GIAN”, cả thế giới bên trong tôi bắt đầu rung chuyển nhẹ. Dù ngoài mặt thì mọi thứ vẫn y như cũ: tôi vẫn đi học, vẫn phải theo thời khóa biểu, vẫn bị điểm danh, kiểm tra miệng, vẫn nghe tiếng trống trường như một tín hiệu cho “cuộc sống tiếp theo”, nhưng ở bên trong, có cái gì đó đã rạn ra. Tôi không còn tin vào cái "quy luật 24 tiếng" nữa. Tôi bắt đầu nhìn đồng hồ với ánh mắt nghi ngờ. Tôi bắt đầu thấy cái kim phút xoay tròn như một thứ gì đó… ngược ngạo.
    Tôi nhớ, sau hôm đó, tôi trằn trọc mãi. Không phải vì Ba tôi không hiểu, mà vì... tôi cũng không hiểu chính mình. Tại sao lại là “tự do thời gian” Tại sao tôi – một đứa nhóc 15 tuổi – lại không ước làm bác sĩ, kỹ sư, tỉ phú, ca sĩ, cầu thủ Tôi có chứ, đã từng chứ, nhưng khi Ba tôi hỏi thẳng một câu như thế, cái thứ bật ra khỏi miệng tôi là điều không nằm trong bất kỳ “giấc mơ có nghề nghiệp” nào.
    Dần dần, tôi để ý đến sự "kỳ lạ" của bản thân. Trong khi bạn bè đếm từng tiết học để mong đến giờ ra chơi, tôi thì đếm từng khoảng lặng – những lúc mọi thứ như đứng lại. Ví dụ như khi cơn mưa bất chợt ập xuống sân trường, và tất cả đều tạm dừng, không còn tiết học, không còn trống, chỉ có tiếng mưa – tôi cảm thấy đó là "tự do". Hoặc những buổi sáng sớm, tôi dậy thật sớm, ngồi một mình trước hiên nhà khi cả xóm còn đang ngủ – tôi thấy mình “thoát khỏi thời gian” trong vài phút. Những lúc như thế, tôi thấy mình “đúng với ước mơ của mình” hơn bất kỳ bài giảng nào.
    Nhưng "Tự do thời gian” không dễ theo đuổi như “muốn làm bác sĩ”. Không có trường lớp nào dạy cách để thoát khỏi thời gian. Không có “ngành nghề” nào tên là “người không cần đồng hồ”. Tôi bắt đầu đi tìm câu trả lời cho chính câu hỏi của mình: Làm sao để sống mà không bị chi phối bởi thời gian
    Tôi lao vào đọc sách. Ban đầu là sách tâm lý, rồi triết học, rồi tôn giáo, rồi vật lý. Tôi không hiểu hết – có lẽ chỉ hiểu 10%, nhưng có một điểm chung khiến tôi hứng thú: từ Einstein cho tới Đức Phật, từ Stephen Hawking cho tới Krishnamurti – tất cả đều có một cách nào đó đề cập đến thời gian. Và tất cả đều có vẻ... nghi ngờ rằng “thời gian là thật”.
    Càng đọc, tôi càng thấy rằng, “Tự do thời gian” không phải là trốn khỏi thời khóa biểu hay vứt bỏ đồng hồ. Nó là một trạng thái nhận thức. Nó không phải là “chạy khỏi thời gian” mà là “thấy ra sự thật của thời gian”.
    Một buổi tối, khoảng giữa năm lớp 10, tôi đang ngồi học thì Ba tôi đi ngang qua. Ông thấy tôi viết gì đó đầy cả cuốn sổ tay – không phải bài tập, mà là những dòng như thế này:
    • “Thời gian có thật không
    • “Nếu hiện tại là tất cả những gì tôi đang sống, thì tại sao tôi cứ bị kéo về quá khứ hoặc sợ hãi tương lai
    • “Nếu tôi ngưng suy nghĩ, thì thời gian có còn tồn tại
    Ba tôi đứng nhìn một lúc lâu, không hỏi gì. Ông đặt tay lên vai tôi, rồi bước đi.
    Tôi biết, ông không hiểu hết những gì tôi đang viết, nhưng có một điều tôi cảm nhận được rất rõ: ông tin tôi đang trên một hành trình.
    Tôi bắt đầu thực hành “Sống trong hiện tại”. Không phải theo kiểu “câu thần chú” như trong các sách tự lực, mà theo nghĩa đen. Tôi bắt đầu quan sát hơi thở mình. Tôi bắt đầu để ý từng bước đi. Tôi ăn mà chỉ ăn, không vừa ăn vừa nghĩ đến bài kiểm tra. Tôi ngồi mà chỉ ngồi, không vừa ngồi vừa mong hết giờ. Tôi nhận ra: thời gian sống của mình không nằm ở thời gian đồng hồ – mà nằm ở mức độ hiện diện của mình trong từng khoảnh khắc.
    Và càng hiện diện, tôi càng thấy… thời gian "không còn quyền lực gì" với tôi.
    Đó là một sự tự do vô hình, nhưng rất thật. Bạn có thể ở trong lớp học suốt 90 phút mà thấy như một thoáng chớp mắt, nếu bạn hiện diện. Ngược lại, bạn có thể ngồi chơi điện thoại 10 phút mà thấy như địa ngục, nếu tâm bạn lo âu, chán nản, trôi dạt.
    Tôi bắt đầu hiểu ra, ước mơ “Tự do thời gian” không phải là một ước mơ trẻ con. Nó là một khát vọng thoát khỏi một loại gông cùm vô hình mà hầu hết người lớn đều không nhận ra.
    Tôi bắt đầu nói ít hơn, nhưng quan sát nhiều hơn. Tôi thấy mọi người quanh tôi luôn chạy. Chạy cho kịp giờ. Chạy cho kịp kế hoạch. Chạy cho kịp “thành công”. Họ nhìn đồng hồ không ngừng. Họ lên lịch cho cả tháng, cả năm. Và có lúc, họ than mệt – nhưng không biết vì sao. Tôi biết vì sao: họ bị “ăn mòn” bởi một thứ gọi là ảo tưởng về thời gian tuyến tính.
    Tôi bắt đầu viết những dòng nhật ký với một nhịp điệu khác:
    • “Hôm nay tôi không xem đồng hồ, nhưng tôi sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.”
    • “Tôi không biết mấy giờ, nhưng tôi biết rõ mình đang thở ra hay hít vào.”
    • “Tôi không biết hôm nay thứ mấy, nhưng tôi biết hôm nay tôi đang sống.”
    Lên Đại học, tôi chọn một ngành “không giống ai”: Toán-Tin học của Trường Đại học Khoa học Tự nhiên với lý do "chỉ có câu trả lời của TỰ NHIÊN mới là câu trả lời của SỰ THẬT" – dù điểm tôi đủ để học Y. Ba tôi im lặng. Họ không hiểu vì sao tôi “từ chối con đường vinh quang”. Nhưng tôi biết, tôi đang đi đúng hướng: tôi không chọn nghề, tôi chọn câu hỏi.
    Và câu hỏi của tôi, từ năm lớp 9 đến giờ, vẫn không đổi: "Làm sao để sống mà không bị thời gian làm chủ"
    Một ngày, khi đã là sinh viên năm 2, tôi trở về quê thăm Ba. Lúc đó, ông đã bắt đầu yếu hơn, tóc bạc nhiều hơn. Khi tôi ngồi uống trà với ông buổi sáng sớm, tôi kể lại cho ông nghe lần tôi nói: “Con muốn tự do thời gian”.
    Ông cười khẽ, rồi chậm rãi nói: “Ba nghĩ, giờ ba hiểu rồi. Khi con càng lớn, con càng ít bị thời gian chi phối, còn ba thì càng lúc càng thấy thời gian trôi nhanh... Có lẽ, tự do thời gian là khi mình ngừng đếm thời gian – mà mình sống.”
    Tôi nhìn ông thật lâu, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy mình không còn đơn độc. Ba tôi, người từng “không hiểu gì”, giờ lại là người nói đúng bản chất nhất.
    Giờ đây, khi viết lại những dòng này, tôi không còn là cậu bé lớp 9 năm nào nữa. Tôi đã trải qua những vòng quay không ngừng của xã hội, những áp lực cuộc sống và niềm hạnh phúc, danh tiếng và ẩn danh, thành tựu và bất thành – và đôi lúc, tôi cũng bị cuốn đi.
    Nhưng mỗi lần như vậy, tôi nhớ lại chính mình – cậu bé đã từng không muốn xem đồng hồ.
    Tôi dừng lại. Hít vào. Thở ra. Và nói thầm:
    "Tôi đang ở đây. Tôi tự do."
    TỰ DO THỜI GIAN không phải là không làm gì.
    TỰ DO THỜI GIAN là làm mọi thứ mà không bị thời gian điều khiển.
    Là khi bạn sống, bạn biết bạn đang sống – chứ không phải đang chờ sống.
    Là khi bạn không hỏi: “Bây giờ mấy giờ”, mà hỏi: “Bây giờ tôi đang hiện diện ra sao
    Là khi bạn dám chọn một con đường không đo bằng lịch trình, mà đo bằng chiều sâu hiện hữu.
    Và có lẽ, đó chính là ước mơ lớn nhất đời tôi – một ước mơ bắt đầu bằng một câu trả lời ngây ngô của năm lớp 9, và vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay.
    Sau này, khi nhận thức HIỆN TẠI là TẤT CẢ. Phát triển THUYẾT HIỆN TẠI như là con đường của sự thật, dẫn đến THUYẾT VẠN VẬT, tôi biết mình đã đến "nơi". Và từ đây, TỰ DO THỜI GIAN không chỉ là ước mơ, TỰ DO THỜI GIAN là sự thật! Một sự thật chắc chắn nhất vượt qua mọi sự thật khác!
    Từ đây, tôi phát triển tầm nhìn CON NGƯỜI MỚI - NHÂN LOẠI MỚI cho TRÁI ĐẤT MỚI, một Trái Đất hòa bình, tự do, thịnh vượng, sáng tạo và hạnh phúc!
    ///---
    (*) Nguồn: Sách - "CUỐN SÁCH CỦA CUỘC ĐỜI, KINH NGHIỆM, HIỆN TẠI & "KHÔNG - THỜI GIAN""
    ///---
    (*) Ngày 6-8 | Tối Có một lần, vào năm học lớp 9, Ba tôi hỏi tôi rằng "Ước mơ lớn nhất của đời con là gì?". Tôi nhớ rất rõ, một câu trả lời đúng như "ước mơ", mà có lẽ khiến Ba tôi bật ngửa. Tôi trả lời rằng, "Con muốn TỰ DO THỜI GIAN", con không muốn xem đồng hồ nữa, không muốn xem thời khóa biểu nữa, không muốn bị quy định bởi thời gian nữa... và không muốn thấy một cái gì đó "quay vòng vòng xung quanh con", mà con không thực sự biết nó là gì? Ba tôi nói với tôi rằng: "Ba cũng không hiểu lắm!" Và như tôi thấy, ông ngạc nhiên đến mức độ nào. Thực ra, lúc đó tôi không thực sự hiểu những gì tôi ước mơ thực sự là gì? Và sự ngạc nhiên của Ba tôi lớn đến mức độ nào... nhưng có điều ông "tin" tôi, ít nhất tôi là con của ông! Vào thời điểm đó, tôi nhớ câu trả lời của mình - nhưng không biết tại sao tôi trả lời như vậy? Từ cái ngày tôi nói với Ba rằng tôi muốn “TỰ DO THỜI GIAN”, cả thế giới bên trong tôi bắt đầu rung chuyển nhẹ. Dù ngoài mặt thì mọi thứ vẫn y như cũ: tôi vẫn đi học, vẫn phải theo thời khóa biểu, vẫn bị điểm danh, kiểm tra miệng, vẫn nghe tiếng trống trường như một tín hiệu cho “cuộc sống tiếp theo”, nhưng ở bên trong, có cái gì đó đã rạn ra. Tôi không còn tin vào cái "quy luật 24 tiếng" nữa. Tôi bắt đầu nhìn đồng hồ với ánh mắt nghi ngờ. Tôi bắt đầu thấy cái kim phút xoay tròn như một thứ gì đó… ngược ngạo. Tôi nhớ, sau hôm đó, tôi trằn trọc mãi. Không phải vì Ba tôi không hiểu, mà vì... tôi cũng không hiểu chính mình. Tại sao lại là “tự do thời gian”? Tại sao tôi – một đứa nhóc 15 tuổi – lại không ước làm bác sĩ, kỹ sư, tỉ phú, ca sĩ, cầu thủ? Tôi có chứ, đã từng chứ, nhưng khi Ba tôi hỏi thẳng một câu như thế, cái thứ bật ra khỏi miệng tôi là điều không nằm trong bất kỳ “giấc mơ có nghề nghiệp” nào. Dần dần, tôi để ý đến sự "kỳ lạ" của bản thân. Trong khi bạn bè đếm từng tiết học để mong đến giờ ra chơi, tôi thì đếm từng khoảng lặng – những lúc mọi thứ như đứng lại. Ví dụ như khi cơn mưa bất chợt ập xuống sân trường, và tất cả đều tạm dừng, không còn tiết học, không còn trống, chỉ có tiếng mưa – tôi cảm thấy đó là "tự do". Hoặc những buổi sáng sớm, tôi dậy thật sớm, ngồi một mình trước hiên nhà khi cả xóm còn đang ngủ – tôi thấy mình “thoát khỏi thời gian” trong vài phút. Những lúc như thế, tôi thấy mình “đúng với ước mơ của mình” hơn bất kỳ bài giảng nào. Nhưng "Tự do thời gian” không dễ theo đuổi như “muốn làm bác sĩ”. Không có trường lớp nào dạy cách để thoát khỏi thời gian. Không có “ngành nghề” nào tên là “người không cần đồng hồ”. Tôi bắt đầu đi tìm câu trả lời cho chính câu hỏi của mình: Làm sao để sống mà không bị chi phối bởi thời gian? Tôi lao vào đọc sách. Ban đầu là sách tâm lý, rồi triết học, rồi tôn giáo, rồi vật lý. Tôi không hiểu hết – có lẽ chỉ hiểu 10%, nhưng có một điểm chung khiến tôi hứng thú: từ Einstein cho tới Đức Phật, từ Stephen Hawking cho tới Krishnamurti – tất cả đều có một cách nào đó đề cập đến thời gian. Và tất cả đều có vẻ... nghi ngờ rằng “thời gian là thật”. Càng đọc, tôi càng thấy rằng, “Tự do thời gian” không phải là trốn khỏi thời khóa biểu hay vứt bỏ đồng hồ. Nó là một trạng thái nhận thức. Nó không phải là “chạy khỏi thời gian” mà là “thấy ra sự thật của thời gian”. Một buổi tối, khoảng giữa năm lớp 10, tôi đang ngồi học thì Ba tôi đi ngang qua. Ông thấy tôi viết gì đó đầy cả cuốn sổ tay – không phải bài tập, mà là những dòng như thế này: • “Thời gian có thật không?” • “Nếu hiện tại là tất cả những gì tôi đang sống, thì tại sao tôi cứ bị kéo về quá khứ hoặc sợ hãi tương lai?” • “Nếu tôi ngưng suy nghĩ, thì thời gian có còn tồn tại?” Ba tôi đứng nhìn một lúc lâu, không hỏi gì. Ông đặt tay lên vai tôi, rồi bước đi. Tôi biết, ông không hiểu hết những gì tôi đang viết, nhưng có một điều tôi cảm nhận được rất rõ: ông tin tôi đang trên một hành trình. Tôi bắt đầu thực hành “Sống trong hiện tại”. Không phải theo kiểu “câu thần chú” như trong các sách tự lực, mà theo nghĩa đen. Tôi bắt đầu quan sát hơi thở mình. Tôi bắt đầu để ý từng bước đi. Tôi ăn mà chỉ ăn, không vừa ăn vừa nghĩ đến bài kiểm tra. Tôi ngồi mà chỉ ngồi, không vừa ngồi vừa mong hết giờ. Tôi nhận ra: thời gian sống của mình không nằm ở thời gian đồng hồ – mà nằm ở mức độ hiện diện của mình trong từng khoảnh khắc. Và càng hiện diện, tôi càng thấy… thời gian "không còn quyền lực gì" với tôi. Đó là một sự tự do vô hình, nhưng rất thật. Bạn có thể ở trong lớp học suốt 90 phút mà thấy như một thoáng chớp mắt, nếu bạn hiện diện. Ngược lại, bạn có thể ngồi chơi điện thoại 10 phút mà thấy như địa ngục, nếu tâm bạn lo âu, chán nản, trôi dạt. Tôi bắt đầu hiểu ra, ước mơ “Tự do thời gian” không phải là một ước mơ trẻ con. Nó là một khát vọng thoát khỏi một loại gông cùm vô hình mà hầu hết người lớn đều không nhận ra. Tôi bắt đầu nói ít hơn, nhưng quan sát nhiều hơn. Tôi thấy mọi người quanh tôi luôn chạy. Chạy cho kịp giờ. Chạy cho kịp kế hoạch. Chạy cho kịp “thành công”. Họ nhìn đồng hồ không ngừng. Họ lên lịch cho cả tháng, cả năm. Và có lúc, họ than mệt – nhưng không biết vì sao. Tôi biết vì sao: họ bị “ăn mòn” bởi một thứ gọi là ảo tưởng về thời gian tuyến tính. Tôi bắt đầu viết những dòng nhật ký với một nhịp điệu khác: • “Hôm nay tôi không xem đồng hồ, nhưng tôi sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.” • “Tôi không biết mấy giờ, nhưng tôi biết rõ mình đang thở ra hay hít vào.” • “Tôi không biết hôm nay thứ mấy, nhưng tôi biết hôm nay tôi đang sống.” Lên Đại học, tôi chọn một ngành “không giống ai”: Toán-Tin học của Trường Đại học Khoa học Tự nhiên với lý do "chỉ có câu trả lời của TỰ NHIÊN mới là câu trả lời của SỰ THẬT" – dù điểm tôi đủ để học Y. Ba tôi im lặng. Họ không hiểu vì sao tôi “từ chối con đường vinh quang”. Nhưng tôi biết, tôi đang đi đúng hướng: tôi không chọn nghề, tôi chọn câu hỏi. Và câu hỏi của tôi, từ năm lớp 9 đến giờ, vẫn không đổi: "Làm sao để sống mà không bị thời gian làm chủ?" Một ngày, khi đã là sinh viên năm 2, tôi trở về quê thăm Ba. Lúc đó, ông đã bắt đầu yếu hơn, tóc bạc nhiều hơn. Khi tôi ngồi uống trà với ông buổi sáng sớm, tôi kể lại cho ông nghe lần tôi nói: “Con muốn tự do thời gian”. Ông cười khẽ, rồi chậm rãi nói: “Ba nghĩ, giờ ba hiểu rồi. Khi con càng lớn, con càng ít bị thời gian chi phối, còn ba thì càng lúc càng thấy thời gian trôi nhanh... Có lẽ, tự do thời gian là khi mình ngừng đếm thời gian – mà mình sống.” Tôi nhìn ông thật lâu, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy mình không còn đơn độc. Ba tôi, người từng “không hiểu gì”, giờ lại là người nói đúng bản chất nhất. Giờ đây, khi viết lại những dòng này, tôi không còn là cậu bé lớp 9 năm nào nữa. Tôi đã trải qua những vòng quay không ngừng của xã hội, những áp lực cuộc sống và niềm hạnh phúc, danh tiếng và ẩn danh, thành tựu và bất thành – và đôi lúc, tôi cũng bị cuốn đi. Nhưng mỗi lần như vậy, tôi nhớ lại chính mình – cậu bé đã từng không muốn xem đồng hồ. Tôi dừng lại. Hít vào. Thở ra. Và nói thầm: "Tôi đang ở đây. Tôi tự do." TỰ DO THỜI GIAN không phải là không làm gì. TỰ DO THỜI GIAN là làm mọi thứ mà không bị thời gian điều khiển. Là khi bạn sống, bạn biết bạn đang sống – chứ không phải đang chờ sống. Là khi bạn không hỏi: “Bây giờ mấy giờ?”, mà hỏi: “Bây giờ tôi đang hiện diện ra sao?” Là khi bạn dám chọn một con đường không đo bằng lịch trình, mà đo bằng chiều sâu hiện hữu. Và có lẽ, đó chính là ước mơ lớn nhất đời tôi – một ước mơ bắt đầu bằng một câu trả lời ngây ngô của năm lớp 9, và vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay. Sau này, khi nhận thức HIỆN TẠI là TẤT CẢ. Phát triển THUYẾT HIỆN TẠI như là con đường của sự thật, dẫn đến THUYẾT VẠN VẬT, tôi biết mình đã đến "nơi". Và từ đây, TỰ DO THỜI GIAN không chỉ là ước mơ, TỰ DO THỜI GIAN là sự thật! Một sự thật chắc chắn nhất vượt qua mọi sự thật khác! Từ đây, tôi phát triển tầm nhìn CON NGƯỜI MỚI - NHÂN LOẠI MỚI cho TRÁI ĐẤT MỚI, một Trái Đất hòa bình, tự do, thịnh vượng, sáng tạo và hạnh phúc! ///--- (*) Nguồn: Sách - "CUỐN SÁCH CỦA CUỘC ĐỜI, KINH NGHIỆM, HIỆN TẠI & "KHÔNG - THỜI GIAN"" ///---
    Like
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 1575 Xem
  • (*) Ngày 30-07 | Sáng
    Trong một lần trò chuyện tôi hỏi Hoàng Gia (*) rằng: Điều gì khiến ông quan tâm đến Thuyết Hiện Tại (*) lớn đến vậy Và nếu có ứng dụng từ “Thuyết Hiện Tại (*)” cho con người và chiến lược phát triển kinh doanh thì đó là gì
    Hoàng Gia (*) trả lời: Những câu hỏi như thế này kiểu như hỏi Nicolas Copernic rằng “Thuyết Nhật Tâm” có giá trị như thế nào đối với nhân loại Chắc ông cũng sẽ ngậm ngùi nói rằng: Chúng sẽ không tác động một cách cụ thể đối với một con người cụ thể - nhưng chắc chắn rằng sự hiểu biết về Thuyết Nhật Tâm sẽ tác động đến nhân loại một cách tổng thể, và sau đó mới tác động đến từng con người cụ thể. Giá trị của “Thuyết Hiện Tại” trong sự thật cốt lõi sẽ thay đổi toàn bộ góc nhìn của chúng ta về thực tại, và hơn thế nữa – chúng ta đã tiến hoá đến “tột cùng” để nhận ra sự thật này, “sự thật đơn giản” đến mức như Albert Einstein đã nói “Chúa luôn chọn cách đơn giản nhất!”. Và cách đơn giản nhất đó là “1 Khoảnh khắc Hiện tại = 1 Khoảnh khắc Hiện tại”, và Hằng số “Hiện tại” chính là thứ mà toàn bộ khoa học đã tìm kiếm trong suốt hàng ngàn năm khám phá Vũ trụ của Thiên văn học – từ sơ khai nhất đến hiện đại nhất, vì đó chính là “Hằng số Vũ trụ”.
    Tương tự như thế, sự hiểu biết về Thuyết Hiện Tại (*) cho chúng ta thấy được một vùng đất hoang sơ chưa từng được khai phá trước đây đang tồn tại. Đó là những năng lượng, ánh sáng, tần số, trường lượng tử, sự rung động… và vô số những thứ có giá trị như “vàng, kim cương,…” chưa được khai thác. Câu hỏi “Thuyết Hiện Tại (*)” có giá trị như thế nào Giống như hỏi Christopher Columbus rằng “Việc phát hiện ra Châu Mỹ, tại sao lại quan trọng”. Ông cũng sẽ không trả lời được một cách rành rọt, bởi vì đối với ông – nó có nghĩa là “Chúng ta đã tìm thấy được Tân Thế Giới (New World)”. Thay vì, chúng ta khai thác vàng ở những nơi không có vàng (trong hàng ngàn năm con người tìm kiếm “Thuật Giả Kim”), thì tại sao chúng ta lại không tìm kiếm vàng ở những nơi “rất nhiều vàng” mà chưa được ai khai thác. Và tiên tri của ông đã đúng, khi cơn sốt vàng tại California được dựng nên sau đó… trong thế kỷ 19 khi người ta biết đến mỏ vàng California.
    Và theo một ý nghĩa nào đó, giống như hỏi Michael Faraday rằng “Điện động lực học – tức là “Lực điện” có giá trị như thế nào đối với con người”. Và có lẽ Michael Faraday cũng sẽ không thể trả lời một cách chính xác, bởi vì bức tranh ông nhìn đó là tổng thể mạng lưới điện toàn cầu khi điện động lực học được đem ra ứng dụng. Thuyết Hiện Tại – phát triển cái được gọi là “Lực lượng của Hiện tại” (The Force of Now) – hay còn gọi là “Sức mạnh của Hiện tại” (The Power of Now), chính là “nguyên nhân” đằng sau của mọi chuyển động. Và vì thế, mạng lưới của sự sống – bao gồm phân tử, tế bào, DNA, mã di truyền, chất sống… - mà chúng ta có thể gọi là “Lực sống” là mạng lưới toàn Vũ trụ - được biểu hiện trên bề mặt là những gì mà sự sống đang tồn tại, sinh trưởng và tiến hoá. Khám phá được sự thật này, thì cái được là “Giá trị của mạng lưới điện” thực sự là “rất nhỏ” so với Giá trị của “Lực của Hiện tại” (tức là Lực của Trường thống nhất).
    Tương tự như thế, tiềm năng của Thuyết Hiện Tại (*) sẽ không thể được thấy cho đến khi chúng ta hiểu được “Bản chất của Thuyết Hiện Tại là gì”. Và đối với tôi, như Hoàng Gia (*) chia sẻ vượt xa “Thuyết Tương Đối của Albert Einstein” – và “Thuyết Lượng tử của Max Planck” bởi vì “Thuyết Hiện Tại (*)” thống nhất được “Thuyết Tương Đối của Albert Einstein” và “Thuyết Lượng Tử của Max Planck” trong một Hằng số duy nhất được gọi là “Hằng số Hiện tại” (1 Present Moment = 1 Present Moment), tức là “1 Khoảnh khắc Hiện tại” là bất biến trong mọi hệ quy chiếu của quan sát viên. Và do đó, chúng ta có một Hằng số Vũ trụ vĩ đại nhất của Vật lý học – thống nhất 2 Hằng số cơ bản là c (Hằng số Vận tốc Ánh sáng) của Thuyết Tương Đối – Albert Einstein, và Hằng số Planck (h) của Thuyết Lượng Tử. Nếu điều này không làm chúng ta ngạc nhiên, thì Thuyết Hiện Tại (*) còn đi xa hơn nữa…
    Khi Tim Berners-Lee giới thiệu World Wide Web (www), ông ta đã tiên tri về một thời đại mà Internet sẽ lên ngôi và con người không thể sống thiếu Internet. Nếu www – và Internet là Platform đã xây nên toàn bộ Hệ sinh thái thông tin, thì với “Thuyết Hiện tại” – Hệ sinh thái của Hiện tại là nền tảng của mọi nền tảng, Platform của mọi Platform,… bởi vì “Hiện tại” là nền tảng mà trên đó và trong đó mọi vật chất được sinh ra, tồn tại, và mất đi. Và điều này, có nghĩa là chúng ta đã “chạm đến” nền tảng của toàn bộ Vũ trụ.
    Khi Satoshi Nakamoto giới thiệu Bitcoin (BTC), ông đã giải quyết được bài toàn mà hầu hết mọi người không giải quyết được – đó là Bài toán “Tiền là gì” – “Giá trị là gì” – “Giá trị được tạo ra từ đâu” – Và “Làm thế nào để tạo ra giá trị”… Và ít người hiểu rằng “phát minh này” có giá trị - cho đến khi nó trở thành nền tảng của một nền tài chính mới – Nền tài chính “phân quyền – phi trung tâm – và sự đồng thuận”. Nói cách khác, sau 5000 năm khi con người phát minh ra phiên bản đầu tiên của tiền tệ (Ghi chú thêm: Tiền được phát minh vào năm 3000 TCN), thì phiên bản thứ hai của tiền tệ mới được “khai sinh”. Và câu hỏi mà Hoàng Gia (*) tự hỏi là: “Tại sao nó lại lâu đến vậy
    Ông trầm ngâm, và không nói nữa!
    Tôi hiểu được những gì ông nói, và biết rằng “phần việc của mình” còn rất nhiều… để phải thực thi trọn vẹn!
    Phần việc đó chính là: Giải quyết bài toán về “Tự do Thời gian (Time Freedom))” bao gồm trả lời tất cả những câu hỏi như: “Thời gian là gì” – “Hiện tại là gì” – “1 Khoảnh khắc Hiện tại là gì” – và “Làm thế nào kết nối giữa “Tự do Thời gian” và “Tự do Tài chính” thành một thể thống nhất”. Hay nói một cách đơn giản hơn, đặt “Tự do Thời gian” trở thành “trung tâm” và sau đó chúng ta sẽ giải quyết bài toán còn lại (Tự do Tài chính) một cách hiệu quả, hệ thống, thống nhất, nhất quán, quán triệt và triệt để.
    ///---
    - Trích – SÁCH “Quyển sách của Cuộc đời – Kinh nghiệm – Hiện tại & “Không – Thời gian” (The Book of Life - Experience - Now & "Timeless")."
    ///---
    (*) Ngày 30-07 | Sáng Trong một lần trò chuyện tôi hỏi Hoàng Gia (*) rằng: Điều gì khiến ông quan tâm đến Thuyết Hiện Tại (*) lớn đến vậy? Và nếu có ứng dụng từ “Thuyết Hiện Tại (*)” cho con người và chiến lược phát triển kinh doanh thì đó là gì? Hoàng Gia (*) trả lời: Những câu hỏi như thế này kiểu như hỏi Nicolas Copernic rằng “Thuyết Nhật Tâm” có giá trị như thế nào đối với nhân loại? Chắc ông cũng sẽ ngậm ngùi nói rằng: Chúng sẽ không tác động một cách cụ thể đối với một con người cụ thể - nhưng chắc chắn rằng sự hiểu biết về Thuyết Nhật Tâm sẽ tác động đến nhân loại một cách tổng thể, và sau đó mới tác động đến từng con người cụ thể. Giá trị của “Thuyết Hiện Tại” trong sự thật cốt lõi sẽ thay đổi toàn bộ góc nhìn của chúng ta về thực tại, và hơn thế nữa – chúng ta đã tiến hoá đến “tột cùng” để nhận ra sự thật này, “sự thật đơn giản” đến mức như Albert Einstein đã nói “Chúa luôn chọn cách đơn giản nhất!”. Và cách đơn giản nhất đó là “1 Khoảnh khắc Hiện tại = 1 Khoảnh khắc Hiện tại”, và Hằng số “Hiện tại” chính là thứ mà toàn bộ khoa học đã tìm kiếm trong suốt hàng ngàn năm khám phá Vũ trụ của Thiên văn học – từ sơ khai nhất đến hiện đại nhất, vì đó chính là “Hằng số Vũ trụ”. Tương tự như thế, sự hiểu biết về Thuyết Hiện Tại (*) cho chúng ta thấy được một vùng đất hoang sơ chưa từng được khai phá trước đây đang tồn tại. Đó là những năng lượng, ánh sáng, tần số, trường lượng tử, sự rung động… và vô số những thứ có giá trị như “vàng, kim cương,…” chưa được khai thác. Câu hỏi “Thuyết Hiện Tại (*)” có giá trị như thế nào? Giống như hỏi Christopher Columbus rằng “Việc phát hiện ra Châu Mỹ, tại sao lại quan trọng?”. Ông cũng sẽ không trả lời được một cách rành rọt, bởi vì đối với ông – nó có nghĩa là “Chúng ta đã tìm thấy được Tân Thế Giới (New World)”. Thay vì, chúng ta khai thác vàng ở những nơi không có vàng (trong hàng ngàn năm con người tìm kiếm “Thuật Giả Kim”), thì tại sao chúng ta lại không tìm kiếm vàng ở những nơi “rất nhiều vàng” mà chưa được ai khai thác. Và tiên tri của ông đã đúng, khi cơn sốt vàng tại California được dựng nên sau đó… trong thế kỷ 19 khi người ta biết đến mỏ vàng California. Và theo một ý nghĩa nào đó, giống như hỏi Michael Faraday rằng “Điện động lực học – tức là “Lực điện” có giá trị như thế nào đối với con người?”. Và có lẽ Michael Faraday cũng sẽ không thể trả lời một cách chính xác, bởi vì bức tranh ông nhìn đó là tổng thể mạng lưới điện toàn cầu khi điện động lực học được đem ra ứng dụng. Thuyết Hiện Tại – phát triển cái được gọi là “Lực lượng của Hiện tại” (The Force of Now) – hay còn gọi là “Sức mạnh của Hiện tại” (The Power of Now), chính là “nguyên nhân” đằng sau của mọi chuyển động. Và vì thế, mạng lưới của sự sống – bao gồm phân tử, tế bào, DNA, mã di truyền, chất sống… - mà chúng ta có thể gọi là “Lực sống” là mạng lưới toàn Vũ trụ - được biểu hiện trên bề mặt là những gì mà sự sống đang tồn tại, sinh trưởng và tiến hoá. Khám phá được sự thật này, thì cái được là “Giá trị của mạng lưới điện” thực sự là “rất nhỏ” so với Giá trị của “Lực của Hiện tại” (tức là Lực của Trường thống nhất). Tương tự như thế, tiềm năng của Thuyết Hiện Tại (*) sẽ không thể được thấy cho đến khi chúng ta hiểu được “Bản chất của Thuyết Hiện Tại là gì?”. Và đối với tôi, như Hoàng Gia (*) chia sẻ vượt xa “Thuyết Tương Đối của Albert Einstein” – và “Thuyết Lượng tử của Max Planck” bởi vì “Thuyết Hiện Tại (*)” thống nhất được “Thuyết Tương Đối của Albert Einstein” và “Thuyết Lượng Tử của Max Planck” trong một Hằng số duy nhất được gọi là “Hằng số Hiện tại” (1 Present Moment = 1 Present Moment), tức là “1 Khoảnh khắc Hiện tại” là bất biến trong mọi hệ quy chiếu của quan sát viên. Và do đó, chúng ta có một Hằng số Vũ trụ vĩ đại nhất của Vật lý học – thống nhất 2 Hằng số cơ bản là c (Hằng số Vận tốc Ánh sáng) của Thuyết Tương Đối – Albert Einstein, và Hằng số Planck (h) của Thuyết Lượng Tử. Nếu điều này không làm chúng ta ngạc nhiên, thì Thuyết Hiện Tại (*) còn đi xa hơn nữa… Khi Tim Berners-Lee giới thiệu World Wide Web (www), ông ta đã tiên tri về một thời đại mà Internet sẽ lên ngôi và con người không thể sống thiếu Internet. Nếu www – và Internet là Platform đã xây nên toàn bộ Hệ sinh thái thông tin, thì với “Thuyết Hiện tại” – Hệ sinh thái của Hiện tại là nền tảng của mọi nền tảng, Platform của mọi Platform,… bởi vì “Hiện tại” là nền tảng mà trên đó và trong đó mọi vật chất được sinh ra, tồn tại, và mất đi. Và điều này, có nghĩa là chúng ta đã “chạm đến” nền tảng của toàn bộ Vũ trụ. Khi Satoshi Nakamoto giới thiệu Bitcoin (BTC), ông đã giải quyết được bài toàn mà hầu hết mọi người không giải quyết được – đó là Bài toán “Tiền là gì?” – “Giá trị là gì?” – “Giá trị được tạo ra từ đâu?” – Và “Làm thế nào để tạo ra giá trị?”… Và ít người hiểu rằng “phát minh này” có giá trị - cho đến khi nó trở thành nền tảng của một nền tài chính mới – Nền tài chính “phân quyền – phi trung tâm – và sự đồng thuận”. Nói cách khác, sau 5000 năm khi con người phát minh ra phiên bản đầu tiên của tiền tệ (Ghi chú thêm: Tiền được phát minh vào năm 3000 TCN), thì phiên bản thứ hai của tiền tệ mới được “khai sinh”. Và câu hỏi mà Hoàng Gia (*) tự hỏi là: “Tại sao nó lại lâu đến vậy?” Ông trầm ngâm, và không nói nữa! Tôi hiểu được những gì ông nói, và biết rằng “phần việc của mình” còn rất nhiều… để phải thực thi trọn vẹn! Phần việc đó chính là: Giải quyết bài toán về “Tự do Thời gian (Time Freedom))” bao gồm trả lời tất cả những câu hỏi như: “Thời gian là gì?” – “Hiện tại là gì?” – “1 Khoảnh khắc Hiện tại là gì?” – và “Làm thế nào kết nối giữa “Tự do Thời gian” và “Tự do Tài chính” thành một thể thống nhất?”. Hay nói một cách đơn giản hơn, đặt “Tự do Thời gian” trở thành “trung tâm” và sau đó chúng ta sẽ giải quyết bài toán còn lại (Tự do Tài chính) một cách hiệu quả, hệ thống, thống nhất, nhất quán, quán triệt và triệt để. ///--- - Trích – SÁCH “Quyển sách của Cuộc đời – Kinh nghiệm – Hiện tại & “Không – Thời gian” (The Book of Life - Experience - Now & "Timeless")." ///---
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 1486 Xem
  • (*) Ngày 17-7 | Tối
    Có một lần tôi hỏi Hoàng Gia (*): “Tại sao ông lại quan tâm đến Bitcoin – ngay cả khi truyền thông lúc nào cũng tuyên bố nó sẽ ‘ngủm củ tỏi’
    Ông không trả lời ngay. Ông nhìn tôi như thể đang nhìn xuyên qua tâm trí tôi – rồi mỉm cười, nửa dí dỏm, nửa trầm tư:
    “Bản chất của Bitcoin không giống như những gì chúng ta nghĩ – thậm chí ngay cả khi chúng ta nghĩ Bitcoin là như thế này (hay như thế kia) đều không đúng. Tuy nhiên, nó dạy cho chúng ta những bài học sâu sắc đến mức chúng ta không nên bỏ lỡ phát minh vĩ đại của nhân loại này.”
    Lúc đó, tôi ngỡ ông đang nói quá. Nhưng càng nghe ông phân tích, tôi càng thấy rõ: Bitcoin – và Thuyết Hiện Tại – là hai phát minh không hẳn “giống nhau”, nhưng có một điểm chung không thể phủ nhận: cả hai đều sinh ra từ Tự do – và để giải phóng Tự do.
    1. Bitcoin không phải là tiền – mà là sự kết thúc của tiền
    Hoàng Gia (*) khẳng định:
    “Thứ nhất, Bitcoin không phải là tiền – mà nó là thứ khai sinh ra Thị trường Tiền điện tử (E-Cash). Như Satoshi đã viết trong sách trắng: Bitcoin không chỉ là một loại tiền – nó là một hệ thống thanh toán ngang hàng, không cần bên thứ ba. Nghĩa là, nó không chỉ thay thế tiền – nó vượt qua khái niệm về tiền.”
    Thật kỳ lạ: Bitcoin được gọi là “vàng kỹ thuật số” – nhưng nó không phải là vật chất. Nó là niềm tin phi vật chất, được xác minh bởi mã nguồn mở. Và giống như Thuyết Hiện Tại, Bitcoin không cần một định danh, không cần một quốc gia, và không cần một hình dạng – nó chỉ cần tồn tại đúng vào lúc này.
    2. Bitcoin là tổ hợp chưa từng có: Công nghệ - Niềm tin - Toàn cầu
    Hoàng Gia (*) tiếp:
    “Bitcoin là ‘công nghệ Blockchain’ đầu tiên – và cũng là bảo mật nhất. Nhưng điều vĩ đại hơn là: Nó ghép những mảnh chẳng liên quan gì nhau: mật mã học – tài chính – kế toán – toán học – và thị trường tự do – thành một cấu trúc thống nhất."
    Không khác gì Thuyết Hiện Tại.
    Nếu Bitcoin kết nối những hệ thống phân tán thông tin, thì Thuyết Hiện Tại kết nối những hệ thống phân mảnh nhận thức.
    • Một bên là Blockchain – mã hóa thời gian.
    • Một bên là Hiện Tại – giải phóng thời gian.
    Cả hai đều không cố gắng chiến thắng quá khứ hay kiểm soát tương lai – mà đơn giản: hiện hữu trọn vẹn trong khoảnh khắc này.
    3. Bitcoin là công ty không có CEO – mà vẫn hoạt động như một vũ trụ
    Ông cười nhẹ và bảo tôi:
    “Bitcoin là công ty đầu tiên trong lịch sử loài người không có thủ lĩnh. Người sáng lập – Satoshi – đã ‘tự biến mất’.”
    Nghe như một nhân vật trong truyện Kim Dung: “Độc cô cầu bại” – không ai biết mặt, chỉ nghe danh. Còn Satoshi Không ai biết là ai, mà thế giới vẫn đi theo “nguyên lý” ông để lại.
    Vậy mà Bitcoin vẫn hoạt động, không cần hội họp, không cần sếp lớn. Không ai bảo ai, nhưng cả hệ thống tuân thủ một nguyên tắc chung: Sự đồng thuận.
    Giống hệt Thuyết Hiện Tại – không có ai là “người lãnh đạo cao nhất” - tất cả đều như nhau, vì "HIỆN TẠI - là Nhà lãnh đạo duy nhất", và những ai sống trong hiện tại thì đều trở nên tỉnh thức như nhau.
    4. Bitcoin hoạt động toàn thời gian – giống như Hiện Tại vậy
    Không có ngân hàng nào mở cửa 24/7. Không có thị trường nào không nghỉ lễ. Nhưng Bitcoin thì khác hẳn.
    “Bitcoin hoạt động không ngừng nghỉ – không cần xin phép, không cần điều phối. Nó giống như… Hiện Tại – luôn luôn ở đây, bất kể ngày hay đêm.”
    "Thuyết Hiện Tại" dạy ta một điều:
    - Không có thời gian nào khác ngoài khoảnh khắc này.
    - Không có hệ thống nào mạnh hơn một hệ thống luôn luôn là bây giờ.
    - Và Bitcoin là một hệ thống như vậy.
    5. Bitcoin không cần “lãnh đạo” – chỉ cần nguyên lý
    Một điều kỳ lạ khác là: Bitcoin không có công ty mẹ, không có phòng điều hành, không có hội đồng quản trị, cũng không có công ty con... Và đi đến "cuối cùng" của hệ thống Bitcoin - có khi bạn không gặp ai cả. Nhưng cả thế giới vận hành dựa trên một “văn hóa” được mã hóa.
    “Họ hoạt động dựa trên sự đồng thuận – không ai bảo họ làm.”
    Đó chính là điều làm nên một “công ty không quốc gia”, một “quốc gia không biên giới”, một "biên giới không giới hạn", và một “cộng đồng không hiến pháp”, nhưng tất cả cùng hành xử như một sinh thể duy nhất.
    Điều đó cũng giống như khi một người thực hành Thuyết Hiện Tại.
    Không ai ra lệnh cho họ phải sống thế nào – nhưng khi họ sống đúng trong hiện tại, họ tự nhiên trở thành chính mình.
    6. Bitcoin – Một phát minh không thể sao chép
    “Bitcoin là phát minh mà ngay cả chính nó cũng không thể làm ra cái thứ hai.” – Hoàng Gia (*) nhấn mạnh.
    Đã có hàng ngàn đồng tiền điện tử khác ra đời, nhưng chỉ có Bitcoin là vượt qua niềm tin, thoát khỏi định danh, và trở thành một biểu tượng.
    Điều tương tự xảy ra với Thuyết Hiện Tại – không phải vì nó là “triết học mới”, mà vì nó là thứ không thể bị sao chép.
    Không ai có thể tái tạo lại “Hiện Tại” – mỗi khoảnh khắc chỉ đến một lần.
    Không ai có thể tạo ra bản sao của “Sự tỉnh thức” – vì chỉ có trải nghiệm thật, mới là thật.
    7. Bitcoin là tấm gương phản chiếu – Thuyết Hiện Tại là con đường trở về
    Kết thúc buổi trò chuyện, tôi hỏi ông:
    “Vậy ông chọn gì: Bitcoin – hay Thuyết Hiện Tại
    Hoàng Gia (*) đáp:
    “Bitcoin là tấm gương. Thuyết Hiện Tại là con đường. Gương thì giúp ta thấy mình – nhưng Con đường mới giúp ta trở về.
    Cả hai đều tuyệt vời – nếu ta đủ can đảm để hiểu đúng. Nhưng nếu buộc phải chọn – tôi sẽ chọn ‘trở về’, vì trở về với hiện tại là cách duy nhất để thật sự tự do.”
    LỜI KẾT
    Bitcoin và Thuyết Hiện Tại – hai phát minh tưởng chẳng liên quan gì đến nhau – lại gặp nhau ở điểm cốt lõi: "Sự Tự Do".
    Một bên giải phóng con người khỏi sự kiểm soát tài chính.
    Một bên giải phóng con người khỏi sự nô lệ của thời gian.
    Bitcoin dạy ta về niềm tin không cần người gác cổng.
    Thuyết Hiện Tại dạy ta về tự do không cần thời gian.
    Và cả hai – đều đang mở ra một thiên niên kỷ mới, nơi con người không sống theo mệnh lệnh, mà sống theo sự hiện diện.
    ///---
    Tác giả
    ///---
    - #Nowaday | Ngày 17-7-2025
    ///---
    (*) Ngày 17-7 | Tối Có một lần tôi hỏi Hoàng Gia (*): “Tại sao ông lại quan tâm đến Bitcoin – ngay cả khi truyền thông lúc nào cũng tuyên bố nó sẽ ‘ngủm củ tỏi’?” Ông không trả lời ngay. Ông nhìn tôi như thể đang nhìn xuyên qua tâm trí tôi – rồi mỉm cười, nửa dí dỏm, nửa trầm tư: “Bản chất của Bitcoin không giống như những gì chúng ta nghĩ – thậm chí ngay cả khi chúng ta nghĩ Bitcoin là như thế này (hay như thế kia) đều không đúng. Tuy nhiên, nó dạy cho chúng ta những bài học sâu sắc đến mức chúng ta không nên bỏ lỡ phát minh vĩ đại của nhân loại này.” Lúc đó, tôi ngỡ ông đang nói quá. Nhưng càng nghe ông phân tích, tôi càng thấy rõ: Bitcoin – và Thuyết Hiện Tại – là hai phát minh không hẳn “giống nhau”, nhưng có một điểm chung không thể phủ nhận: cả hai đều sinh ra từ Tự do – và để giải phóng Tự do. 1. Bitcoin không phải là tiền – mà là sự kết thúc của tiền Hoàng Gia (*) khẳng định: “Thứ nhất, Bitcoin không phải là tiền – mà nó là thứ khai sinh ra Thị trường Tiền điện tử (E-Cash). Như Satoshi đã viết trong sách trắng: Bitcoin không chỉ là một loại tiền – nó là một hệ thống thanh toán ngang hàng, không cần bên thứ ba. Nghĩa là, nó không chỉ thay thế tiền – nó vượt qua khái niệm về tiền.” Thật kỳ lạ: Bitcoin được gọi là “vàng kỹ thuật số” – nhưng nó không phải là vật chất. Nó là niềm tin phi vật chất, được xác minh bởi mã nguồn mở. Và giống như Thuyết Hiện Tại, Bitcoin không cần một định danh, không cần một quốc gia, và không cần một hình dạng – nó chỉ cần tồn tại đúng vào lúc này. 2. Bitcoin là tổ hợp chưa từng có: Công nghệ - Niềm tin - Toàn cầu Hoàng Gia (*) tiếp: “Bitcoin là ‘công nghệ Blockchain’ đầu tiên – và cũng là bảo mật nhất. Nhưng điều vĩ đại hơn là: Nó ghép những mảnh chẳng liên quan gì nhau: mật mã học – tài chính – kế toán – toán học – và thị trường tự do – thành một cấu trúc thống nhất." Không khác gì Thuyết Hiện Tại. Nếu Bitcoin kết nối những hệ thống phân tán thông tin, thì Thuyết Hiện Tại kết nối những hệ thống phân mảnh nhận thức. • Một bên là Blockchain – mã hóa thời gian. • Một bên là Hiện Tại – giải phóng thời gian. Cả hai đều không cố gắng chiến thắng quá khứ hay kiểm soát tương lai – mà đơn giản: hiện hữu trọn vẹn trong khoảnh khắc này. 3. Bitcoin là công ty không có CEO – mà vẫn hoạt động như một vũ trụ Ông cười nhẹ và bảo tôi: “Bitcoin là công ty đầu tiên trong lịch sử loài người không có thủ lĩnh. Người sáng lập – Satoshi – đã ‘tự biến mất’.” Nghe như một nhân vật trong truyện Kim Dung: “Độc cô cầu bại” – không ai biết mặt, chỉ nghe danh. Còn Satoshi? Không ai biết là ai, mà thế giới vẫn đi theo “nguyên lý” ông để lại. Vậy mà Bitcoin vẫn hoạt động, không cần hội họp, không cần sếp lớn. Không ai bảo ai, nhưng cả hệ thống tuân thủ một nguyên tắc chung: Sự đồng thuận. Giống hệt Thuyết Hiện Tại – không có ai là “người lãnh đạo cao nhất” - tất cả đều như nhau, vì "HIỆN TẠI - là Nhà lãnh đạo duy nhất", và những ai sống trong hiện tại thì đều trở nên tỉnh thức như nhau. 4. Bitcoin hoạt động toàn thời gian – giống như Hiện Tại vậy Không có ngân hàng nào mở cửa 24/7. Không có thị trường nào không nghỉ lễ. Nhưng Bitcoin thì khác hẳn. “Bitcoin hoạt động không ngừng nghỉ – không cần xin phép, không cần điều phối. Nó giống như… Hiện Tại – luôn luôn ở đây, bất kể ngày hay đêm.” "Thuyết Hiện Tại" dạy ta một điều: - Không có thời gian nào khác ngoài khoảnh khắc này. - Không có hệ thống nào mạnh hơn một hệ thống luôn luôn là bây giờ. - Và Bitcoin là một hệ thống như vậy. 5. Bitcoin không cần “lãnh đạo” – chỉ cần nguyên lý Một điều kỳ lạ khác là: Bitcoin không có công ty mẹ, không có phòng điều hành, không có hội đồng quản trị, cũng không có công ty con... Và đi đến "cuối cùng" của hệ thống Bitcoin - có khi bạn không gặp ai cả. Nhưng cả thế giới vận hành dựa trên một “văn hóa” được mã hóa. “Họ hoạt động dựa trên sự đồng thuận – không ai bảo họ làm.” Đó chính là điều làm nên một “công ty không quốc gia”, một “quốc gia không biên giới”, một "biên giới không giới hạn", và một “cộng đồng không hiến pháp”, nhưng tất cả cùng hành xử như một sinh thể duy nhất. Điều đó cũng giống như khi một người thực hành Thuyết Hiện Tại. Không ai ra lệnh cho họ phải sống thế nào – nhưng khi họ sống đúng trong hiện tại, họ tự nhiên trở thành chính mình. 6. Bitcoin – Một phát minh không thể sao chép “Bitcoin là phát minh mà ngay cả chính nó cũng không thể làm ra cái thứ hai.” – Hoàng Gia (*) nhấn mạnh. Đã có hàng ngàn đồng tiền điện tử khác ra đời, nhưng chỉ có Bitcoin là vượt qua niềm tin, thoát khỏi định danh, và trở thành một biểu tượng. Điều tương tự xảy ra với Thuyết Hiện Tại – không phải vì nó là “triết học mới”, mà vì nó là thứ không thể bị sao chép. Không ai có thể tái tạo lại “Hiện Tại” – mỗi khoảnh khắc chỉ đến một lần. Không ai có thể tạo ra bản sao của “Sự tỉnh thức” – vì chỉ có trải nghiệm thật, mới là thật. 7. Bitcoin là tấm gương phản chiếu – Thuyết Hiện Tại là con đường trở về Kết thúc buổi trò chuyện, tôi hỏi ông: “Vậy ông chọn gì: Bitcoin – hay Thuyết Hiện Tại?” Hoàng Gia (*) đáp: “Bitcoin là tấm gương. Thuyết Hiện Tại là con đường. Gương thì giúp ta thấy mình – nhưng Con đường mới giúp ta trở về. Cả hai đều tuyệt vời – nếu ta đủ can đảm để hiểu đúng. Nhưng nếu buộc phải chọn – tôi sẽ chọn ‘trở về’, vì trở về với hiện tại là cách duy nhất để thật sự tự do.” LỜI KẾT Bitcoin và Thuyết Hiện Tại – hai phát minh tưởng chẳng liên quan gì đến nhau – lại gặp nhau ở điểm cốt lõi: "Sự Tự Do". Một bên giải phóng con người khỏi sự kiểm soát tài chính. Một bên giải phóng con người khỏi sự nô lệ của thời gian. Bitcoin dạy ta về niềm tin không cần người gác cổng. Thuyết Hiện Tại dạy ta về tự do không cần thời gian. Và cả hai – đều đang mở ra một thiên niên kỷ mới, nơi con người không sống theo mệnh lệnh, mà sống theo sự hiện diện. ///--- Tác giả ///--- - #Nowaday | Ngày 17-7-2025 ///---
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 1682 Xem
  • (*) Ngày 16-7 | Tối
    Khi khởi động Hoàng Gia (Thương hiệu Hoàng Gia), tôi hỏi Hoàng Gia (*) rằng: "Chúng ta nên đặt tên thương hiệu mà chúng ta xây dựng là gì"
    Ông trầm ngâm! Và nói rằng: Thương hiệu một doanh nghiệp cũng như TÊN MỘT NGƯỜI - Nó cần phải SỐNG ngay cả khi Người sáng lập không còn nữa. Và điều đó, có nghĩa là nó không phải là một cái gì đó "khác người". Tuy nhiên, chúng ta vẫn quen với việc đặt tên Thương hiệu theo cảm tính hoặc đôi khi là lý trí (mà phần lớn là Tâm trí, Suy nghĩ...) chứ không phải là NHẬN THỨC - SỰ THẬT. Và ông giải thích cho tôi hiểu rằng, "Tại sao TÊN THƯƠNG HIỆU phải là tên Người - ngay cả khi chúng ta không biết nó thực sự là gì"
    Vì lẽ đó, tôi lấy tên "Hoàng Gia" (*) đặt làm tên Thương hiệu luôn - bởi vì chẳng có tên Người nào thích hợp hơn nữa.
    Và tôi hỏi Hoàng Gia (*) rằng, "Điều gì nếu chúng ta đặt tên Thương hiệu là Hoàng Gia (*)".
    Ông trả lời: Điểm quan trọng nhất là chúng ta cần làm một điều gì đó Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI, mà không chỉ là một cái tên. Bởi vì có rất nhiều những cái tên, "coi như là vô danh" trong thế giới này - dù họ đã khai sinh, tồn tại, và phát triển.
    Vào thời điểm đó, tôi thấy mục tiêu mà Hoàng Gia (*) đưa ra là quá sức, bởi vì ông nói rằng "Chúng ta được sinh ra để làm một điều gì đó Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI. Bởi vì, nếu chúng ta không thể làm một điều gì đó ở cấp độ thế giới, thì chúng ta đến thế giới này ĐỂ LÀM GÌ"
    Một câu hỏi, mà tôi biết chắc rằng "Câu trả lời sẽ quay lại cái chính đề đầu tiên, là ông đã nói rồi, "Chúng ta sinh ra để làm một điều gì đó ở cấp độ thế giới"." Bởi vì, tôi biết rằng những gì Hoàng Gia (*) nói luôn là "Định đề" - Nó cần được kinh nghiệm là "Đúng", ngay cả khi cái đúng đó không phải lúc nào cũng dễ hiểu.
    Và tôi hỏi Hoàng Gia (*) rằng: Chúng ta sẽ LÀM GÌ để cái đó "ở cấp độ thế giới"
    Ông trả lời rằng: "Khi nào con THỨC TỈNH thì con sẽ BIẾT thôi!"
    Lúc nào cũng như thế!
    Hồi nhỏ, thì Người lớn nói với chúng ta rằng "Khi nào con LỚN thì con sẽ biết thôi!"
    Khi lớn lên đi học, thì các Ông Thầy nói với chúng ta rằng, "Khi nào con học ra trường, thì con sẽ biết thôi!"
    Khi khởi nghiệp - kinh doanh, thì gặp Hoàng Gia (*), và Hoàng Gia (*) luôn nói với tôi rằng, "Khi nào con THỨC TỈNH thì con sẽ BIẾT thôi!"
    Bất kỳ những câu hỏi "khó" nào đặt ra cho Hoàng Gia (*), thì ông cũng trả lời một kiểu, để câu chuyện kết thúc một cách nhẹ nhàng!
    Tuy nhiên, tôi băn khoăn rằng, "Chúng ta sinh ra để LÀM một điều gì đó Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI, không phải là một câu nói đùa!"
    Nhưng để làm gì Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI thì chưa biết thôi!
    Nhiều năm sau đó, khi hoàn thành cuốn sách NGƯỜI GIÀU NHẤT THẾ GIỚI (The Richest Man In The World), tôi vẫn không thể tin là mình đã hoàn thành được cuốn sách này, bởi vì nó hay đến mức THẾ GIỚI. Tôi cũng không nói đùa, bởi vì đó thực sự là một nỗ lực "đáng nể" mà sau này tôi cũng không thể viết được cuốn sách hay hơn nữa. Và có lẽ, KHOẢNH KHẮC HIỆN TẠI kêu gọi chúng ta LÀM một điều gì đó - vượt quá sức chúng ta - nhưng đầy an toàn, thì chúng ta nên làm nó - thay vì chất vấn là làm hay không
    Sau này, tôi hiểu những gì Hoàng Gia (*) nói không chỉ là SÁCH mà còn hơn thế nữa. Nó là SỰ THẬT, và chẳng có gì đại diện cho sự thật tốt hơn là SÁCH.
    Vào thời điểm đó, tôi cũng không tin rằng mình có thể làm SÁCH ở cấp độ thế giới, bởi vì đây là ngành công nghiệp không hề dễ. Vì vậy, thay vì làm ngành sách ở cấp độ thế giới, tôi chọn mua tên miền SÁCH QUỐC TẾ (https://www.sachquocte.com/) - cho công việc trở nên "dễ dàng". Hiển nhiên, đây là chuyện đùa - nhưng hoàn toàn rất nghiêm túc vào thời điểm đó. Vì vậy, sau khi cuốn sách NGƯỜI GIÀU NHẤT THẾ GIỚI được ra đời, thì đây là Trang Web mà cuốn sách này được tiếp thị đầu tiên (https://nguoigiaunhatthegioi.sachquocte.com/).
    Sau này, khi gặp lại Hoàng Gia (*), ông hỏi tôi rằng: Con đã làm điều gì ở cấp độ thế giới chưa
    Tôi nói rằng, tôi đang xây Thương hiệu SÁCH QUỐC TẾ - và sau đó hoàn thành cuốn sách NGƯỜI GIÀU NHẤT THẾ GIỚI (The Richest Man In The World), rồi ghép hai mảnh đó lại với nhau. Vì vậy, tôi gọi là "trả bài", nhưng thực ra - "rất nỗ lực" và chưa biết làm gì
    Hoàng Gia (*) cười, và nói rằng: "Không có việc gì khó - Chỉ sợ lòng không bền - Đào núi và lấp biển - Quyết chí ắt làm nên".
    Còn LÀM NÊN tới đâu, thì như ông nói, "Khi THỨC TỈNH rồi biết!", mặc dù lúc đó THỨC TỈNH là gì Thì tôi cũng không biết!
    Sau này, khi TRỰC NHẬN - "KINH NGHIỆM HIỆN TẠI", tôi hiểu rằng những gì Hoàng Gia (*) nói là đến từ kinh nghiệm của ông.
    "THUYẾT HIỆN TẠI" (*) được phát hiện với định đề "HIỆN TẠI LÀ TẤT CẢ", và được chứng minh "một cách đơn giản" bằng kinh nghiệm, tôi biết rằng mình đã bắt đầu cuộc hành trình mà Hoàng Gia (*) đã nói, "Chúng ta sinh ra để làm một điều gì đó Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI", mà không cần phải cố gắng. Nó đến một cách tự nhiên, như là "ĐẠO" - TỰ NHIÊN!
    Cuộc hành trình mà "THUYẾT HIỆN TẠI" (*) soi sáng cho tôi, với mọi góc nhìn trong mọi lĩnh vực,... dành cho mọi người để "hóa giải vô minh" là cuộc hành trình vĩ đại nhất mà một người được KHAI NGỘ để trở thành NGƯỜI HIỆN TẠI - Con người thật duy nhất của chúng ta.
    Chính chúng ta đã đi một cuộc hành trình thật xa "trốn tránh hiện tại", để rồi giờ đây chính chúng ta phải quay lại để Ở TRONG HIỆN TẠI - TÌM HIỂU HIỆN TẠI - QUÁN TRIỆT HIỆN TẠI - cũng như để HIỆN TẠI làm TÂM ĐIỂM cho cuộc đời của chúng ta, rồi trở thành "NGƯỜI HIỆN TẠI" - Con người THẬT duy nhất của chúng ta; Tức là CON NGƯỜI - "TÔI LÀ" (I AM) trước khi con người ấy khoác lên mọi lớp áo, danh phận, chức vị, tên tuổi, nghề nghiệp, mối quan hệ... và toàn bộ thế giới quan về chính mình là ai
    Vậy là sau rất nhiều năm, tôi mới hiểu những gì Hoàng Gia (*) nói một cách chân thật và đầy đủ, "Chúng ta được sinh ra để làm một điều gì đó Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI. Nhưng trước khi làm một điều gì đó ở cấp độ thế giới, chúng ta phải HỢP NHẤT VỚI VŨ TRỤ. Tuy nhiên, chúng ta sẽ không thể hợp nhất với Vũ trụ cho đến khi chúng ta gỡ bỏ đi "cái tôi tách biệt" của mình. Và chúng ta sẽ không thể gỡ bỏ đi cái tôi tách biệt của mình cho đến khi chúng ta KINH NGHIỆM TÌNH YÊU. Vì vậy, Chúa cho phép chúng ta KINH NGHIỆM TÌNH YÊU trong tất cả các mối quan hệ của mình. Vậy nên, CUỘC HÀNH TRÌNH... bắt đầu!"
    Và có lẽ, nó đã bắt đầu - trước đây, sau này, và mãi mãi! Tình yêu là thứ mà như Hoàng Gia (*) đã nói, "Chúng ta YÊU vì chúng ta LÀ TÌNH YÊU mà chúng ta đang tìm kiếm!"
    Và bởi vì TÌNH YÊU giữa con người với con người là dễ dàng, dễ hiểu, và dễ nhớ nhất (thay vì với một cái gì đó "khác người"). Do đó, tôi hiểu những gì Hoàng Gia (*) nói, TÊN THƯƠNG HIỆU nên là TÊN NGƯỜI thay vì là TÊN của một cái gì đó. Bởi vì, THƯƠNG HIỆU mà chúng ta xây dựng thực chất là XÂY DỰNG TÌNH YÊU - xây dựng thứ mà nhân loại luôn tìm kiếm: TÌNH YÊU!
    Tôi nhớ đến Hoàng Gia (*) không chỉ là Nhà Cố vấn vĩ đại nhất Thế giới (The Greatest Advisor in The World), mà tôi thực sự nhớ đến ông vì TÌNH YÊU!
    ///---
    - Chuyện còn nữa...
    ///---
    (*) Nguồn: SÁCH - "QUYỂN SÁCH CỦA CUỘC ĐỜI, HIỆN TẠI & "KHÔNG - THỜI GIAN""
    ///---
    (*) Ngày 16-7 | Tối Khi khởi động Hoàng Gia (Thương hiệu Hoàng Gia), tôi hỏi Hoàng Gia (*) rằng: "Chúng ta nên đặt tên thương hiệu mà chúng ta xây dựng là gì?" Ông trầm ngâm! Và nói rằng: Thương hiệu một doanh nghiệp cũng như TÊN MỘT NGƯỜI - Nó cần phải SỐNG ngay cả khi Người sáng lập không còn nữa. Và điều đó, có nghĩa là nó không phải là một cái gì đó "khác người". Tuy nhiên, chúng ta vẫn quen với việc đặt tên Thương hiệu theo cảm tính hoặc đôi khi là lý trí (mà phần lớn là Tâm trí, Suy nghĩ...) chứ không phải là NHẬN THỨC - SỰ THẬT. Và ông giải thích cho tôi hiểu rằng, "Tại sao TÊN THƯƠNG HIỆU phải là tên Người - ngay cả khi chúng ta không biết nó thực sự là gì?" Vì lẽ đó, tôi lấy tên "Hoàng Gia" (*) đặt làm tên Thương hiệu luôn - bởi vì chẳng có tên Người nào thích hợp hơn nữa. Và tôi hỏi Hoàng Gia (*) rằng, "Điều gì nếu chúng ta đặt tên Thương hiệu là Hoàng Gia (*)?". Ông trả lời: Điểm quan trọng nhất là chúng ta cần làm một điều gì đó Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI, mà không chỉ là một cái tên. Bởi vì có rất nhiều những cái tên, "coi như là vô danh" trong thế giới này - dù họ đã khai sinh, tồn tại, và phát triển. Vào thời điểm đó, tôi thấy mục tiêu mà Hoàng Gia (*) đưa ra là quá sức, bởi vì ông nói rằng "Chúng ta được sinh ra để làm một điều gì đó Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI. Bởi vì, nếu chúng ta không thể làm một điều gì đó ở cấp độ thế giới, thì chúng ta đến thế giới này ĐỂ LÀM GÌ?" Một câu hỏi, mà tôi biết chắc rằng "Câu trả lời sẽ quay lại cái chính đề đầu tiên, là ông đã nói rồi, "Chúng ta sinh ra để làm một điều gì đó ở cấp độ thế giới"." Bởi vì, tôi biết rằng những gì Hoàng Gia (*) nói luôn là "Định đề" - Nó cần được kinh nghiệm là "Đúng", ngay cả khi cái đúng đó không phải lúc nào cũng dễ hiểu. Và tôi hỏi Hoàng Gia (*) rằng: Chúng ta sẽ LÀM GÌ để cái đó "ở cấp độ thế giới"? Ông trả lời rằng: "Khi nào con THỨC TỈNH thì con sẽ BIẾT thôi!" Lúc nào cũng như thế! Hồi nhỏ, thì Người lớn nói với chúng ta rằng "Khi nào con LỚN thì con sẽ biết thôi!" Khi lớn lên đi học, thì các Ông Thầy nói với chúng ta rằng, "Khi nào con học ra trường, thì con sẽ biết thôi!" Khi khởi nghiệp - kinh doanh, thì gặp Hoàng Gia (*), và Hoàng Gia (*) luôn nói với tôi rằng, "Khi nào con THỨC TỈNH thì con sẽ BIẾT thôi!" Bất kỳ những câu hỏi "khó" nào đặt ra cho Hoàng Gia (*), thì ông cũng trả lời một kiểu, để câu chuyện kết thúc một cách nhẹ nhàng! Tuy nhiên, tôi băn khoăn rằng, "Chúng ta sinh ra để LÀM một điều gì đó Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI, không phải là một câu nói đùa!" Nhưng để làm gì Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI thì chưa biết thôi! Nhiều năm sau đó, khi hoàn thành cuốn sách NGƯỜI GIÀU NHẤT THẾ GIỚI (The Richest Man In The World), tôi vẫn không thể tin là mình đã hoàn thành được cuốn sách này, bởi vì nó hay đến mức THẾ GIỚI. Tôi cũng không nói đùa, bởi vì đó thực sự là một nỗ lực "đáng nể" mà sau này tôi cũng không thể viết được cuốn sách hay hơn nữa. Và có lẽ, KHOẢNH KHẮC HIỆN TẠI kêu gọi chúng ta LÀM một điều gì đó - vượt quá sức chúng ta - nhưng đầy an toàn, thì chúng ta nên làm nó - thay vì chất vấn là làm hay không? Sau này, tôi hiểu những gì Hoàng Gia (*) nói không chỉ là SÁCH mà còn hơn thế nữa. Nó là SỰ THẬT, và chẳng có gì đại diện cho sự thật tốt hơn là SÁCH. Vào thời điểm đó, tôi cũng không tin rằng mình có thể làm SÁCH ở cấp độ thế giới, bởi vì đây là ngành công nghiệp không hề dễ. Vì vậy, thay vì làm ngành sách ở cấp độ thế giới, tôi chọn mua tên miền SÁCH QUỐC TẾ (https://www.sachquocte.com/) - cho công việc trở nên "dễ dàng". Hiển nhiên, đây là chuyện đùa - nhưng hoàn toàn rất nghiêm túc vào thời điểm đó. Vì vậy, sau khi cuốn sách NGƯỜI GIÀU NHẤT THẾ GIỚI được ra đời, thì đây là Trang Web mà cuốn sách này được tiếp thị đầu tiên (https://nguoigiaunhatthegioi.sachquocte.com/). Sau này, khi gặp lại Hoàng Gia (*), ông hỏi tôi rằng: Con đã làm điều gì ở cấp độ thế giới chưa? Tôi nói rằng, tôi đang xây Thương hiệu SÁCH QUỐC TẾ - và sau đó hoàn thành cuốn sách NGƯỜI GIÀU NHẤT THẾ GIỚI (The Richest Man In The World), rồi ghép hai mảnh đó lại với nhau. Vì vậy, tôi gọi là "trả bài", nhưng thực ra - "rất nỗ lực" và chưa biết làm gì? Hoàng Gia (*) cười, và nói rằng: "Không có việc gì khó - Chỉ sợ lòng không bền - Đào núi và lấp biển - Quyết chí ắt làm nên". Còn LÀM NÊN tới đâu, thì như ông nói, "Khi THỨC TỈNH rồi biết!", mặc dù lúc đó THỨC TỈNH là gì? Thì tôi cũng không biết! Sau này, khi TRỰC NHẬN - "KINH NGHIỆM HIỆN TẠI", tôi hiểu rằng những gì Hoàng Gia (*) nói là đến từ kinh nghiệm của ông. "THUYẾT HIỆN TẠI" (*) được phát hiện với định đề "HIỆN TẠI LÀ TẤT CẢ", và được chứng minh "một cách đơn giản" bằng kinh nghiệm, tôi biết rằng mình đã bắt đầu cuộc hành trình mà Hoàng Gia (*) đã nói, "Chúng ta sinh ra để làm một điều gì đó Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI", mà không cần phải cố gắng. Nó đến một cách tự nhiên, như là "ĐẠO" - TỰ NHIÊN! Cuộc hành trình mà "THUYẾT HIỆN TẠI" (*) soi sáng cho tôi, với mọi góc nhìn trong mọi lĩnh vực,... dành cho mọi người để "hóa giải vô minh" là cuộc hành trình vĩ đại nhất mà một người được KHAI NGỘ để trở thành NGƯỜI HIỆN TẠI - Con người thật duy nhất của chúng ta. Chính chúng ta đã đi một cuộc hành trình thật xa "trốn tránh hiện tại", để rồi giờ đây chính chúng ta phải quay lại để Ở TRONG HIỆN TẠI - TÌM HIỂU HIỆN TẠI - QUÁN TRIỆT HIỆN TẠI - cũng như để HIỆN TẠI làm TÂM ĐIỂM cho cuộc đời của chúng ta, rồi trở thành "NGƯỜI HIỆN TẠI" - Con người THẬT duy nhất của chúng ta; Tức là CON NGƯỜI - "TÔI LÀ" (I AM) trước khi con người ấy khoác lên mọi lớp áo, danh phận, chức vị, tên tuổi, nghề nghiệp, mối quan hệ... và toàn bộ thế giới quan về chính mình là ai? Vậy là sau rất nhiều năm, tôi mới hiểu những gì Hoàng Gia (*) nói một cách chân thật và đầy đủ, "Chúng ta được sinh ra để làm một điều gì đó Ở CẤP ĐỘ THẾ GIỚI. Nhưng trước khi làm một điều gì đó ở cấp độ thế giới, chúng ta phải HỢP NHẤT VỚI VŨ TRỤ. Tuy nhiên, chúng ta sẽ không thể hợp nhất với Vũ trụ cho đến khi chúng ta gỡ bỏ đi "cái tôi tách biệt" của mình. Và chúng ta sẽ không thể gỡ bỏ đi cái tôi tách biệt của mình cho đến khi chúng ta KINH NGHIỆM TÌNH YÊU. Vì vậy, Chúa cho phép chúng ta KINH NGHIỆM TÌNH YÊU trong tất cả các mối quan hệ của mình. Vậy nên, CUỘC HÀNH TRÌNH... bắt đầu!" Và có lẽ, nó đã bắt đầu - trước đây, sau này, và mãi mãi! Tình yêu là thứ mà như Hoàng Gia (*) đã nói, "Chúng ta YÊU vì chúng ta LÀ TÌNH YÊU mà chúng ta đang tìm kiếm!" Và bởi vì TÌNH YÊU giữa con người với con người là dễ dàng, dễ hiểu, và dễ nhớ nhất (thay vì với một cái gì đó "khác người"). Do đó, tôi hiểu những gì Hoàng Gia (*) nói, TÊN THƯƠNG HIỆU nên là TÊN NGƯỜI thay vì là TÊN của một cái gì đó. Bởi vì, THƯƠNG HIỆU mà chúng ta xây dựng thực chất là XÂY DỰNG TÌNH YÊU - xây dựng thứ mà nhân loại luôn tìm kiếm: TÌNH YÊU! Tôi nhớ đến Hoàng Gia (*) không chỉ là Nhà Cố vấn vĩ đại nhất Thế giới (The Greatest Advisor in The World), mà tôi thực sự nhớ đến ông vì TÌNH YÊU! ///--- - Chuyện còn nữa... ///--- (*) Nguồn: SÁCH - "QUYỂN SÁCH CỦA CUỘC ĐỜI, HIỆN TẠI & "KHÔNG - THỜI GIAN"" ///---
    Like
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 1462 Xem
  • PHỤ NỮ LÀ BÓNG ĐÈN GIA ĐÌNH.

    Phụ nữ chỉ đẹp khi mình là chính mình, nhẹ nhàng sâu lắng nhưng không kém phần tinh tế. Nếu trí tuệ là trang sức mà người phụ đeo thì sự lắng nghe và thấu hiểu là chìa khóa để mở ra mọi cánh cửa đốn tim ai đó.

    Hạnh phúc là hành trình nuôi dưỡng, phụ nữ là bóng đèn của gia đình mình cần chăm sóc bản thân thật tốt thì mới chăm sóc gia đình của mình.

    St: Trang Trần Angel
    ................
    #Người_thổi_hồn_những_câu_chuyện
    #Sách_đời_người_hơn_nhau_chữ_Nhẫn
    #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    PHỤ NỮ LÀ BÓNG ĐÈN GIA ĐÌNH. Phụ nữ chỉ đẹp khi mình là chính mình, nhẹ nhàng sâu lắng nhưng không kém phần tinh tế. Nếu trí tuệ là trang sức mà người phụ đeo thì sự lắng nghe và thấu hiểu là chìa khóa để mở ra mọi cánh cửa đốn tim ai đó. Hạnh phúc là hành trình nuôi dưỡng, phụ nữ là bóng đèn của gia đình mình cần chăm sóc bản thân thật tốt thì mới chăm sóc gia đình của mình. St: Trang Trần Angel ................ #Người_thổi_hồn_những_câu_chuyện #Sách_đời_người_hơn_nhau_chữ_Nhẫn #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    Love
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 1770 Xem
  • SỐNG Ở HIỆN TẠI..THÔI!

    - Mình là một cô gái từng đi xuyên qua bóng đêm để về với hiện tại, mình rất hiểu giá trị mình nhận ngày hôm nay là nhờ vào sự vun đắp mỗi ngày một ít. Những gì ngày hôm nay mình nhận được là chặng đường dài mình kiên trì và nhẫn nại lắng nghe mình rất nhiều, vẫn biết từ bé mình không được ba mẹ ghi nhận những tài năng mình có vì mình đã xuất hiện trước mặt ba mẹ với bộ dạng không hài lòng ba mẹ. Bao năm qua mình đã sống mà không hài lòng những gì mình có, chẳng trân trọng sự hiện diện của ai nên cuộc sống của mình cứ sống mà mất đi ý nghĩa thật sự, không có mục đích sống rõ ràng, có lẽ vì từ bé mình tổn thương quá nhiều nên mình nhìn đời ánh mắt không mấy tươi sáng.

    - Trải qua không ít lần sinh tử vì bệnh tật phải học cách chấp nhận đối diện với bệnh tật để vượt qua, có những tai nạn không lường trước dồn dập cứ đến. Đến thời điểm buộc phải tỉnh thức tự mình vượt qua, tự đi bằng đôi chân của mình thì mình mới nhận ra cuộc sống rất quý giá chỉ cần mình còn sống, còn thở đã là hạnh phúc.

    - Mỗi ngày mình đã sống trọn vẹn hơn như là ngày mai chỉ còn một ngày để sống. Lúc đó mình không còn thời gian oán trách, hờn giận ai mà đã sống và làm những việc mà mình yêu thích, những việc mình chưa làm bao giờ với nội tâm đủ đầy tình yêu thương.

    Và rồi thì mọi thứ đã quay về đúng quỹ đạo của nó, mình cứ là mình. Những gì thuộc về mình tự quay về đúng thời điểm như là phép màu.

    St: Trang Trần Angel
    ........................
    #Người_thổi_hồn_những_câu_chuyện
    #Sách_đời_người_hơn_nhau_chữ_Nhẫn
    #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    SỐNG Ở HIỆN TẠI..THÔI! - Mình là một cô gái từng đi xuyên qua bóng đêm để về với hiện tại, mình rất hiểu giá trị mình nhận ngày hôm nay là nhờ vào sự vun đắp mỗi ngày một ít. Những gì ngày hôm nay mình nhận được là chặng đường dài mình kiên trì và nhẫn nại lắng nghe mình rất nhiều, vẫn biết từ bé mình không được ba mẹ ghi nhận những tài năng mình có vì mình đã xuất hiện trước mặt ba mẹ với bộ dạng không hài lòng ba mẹ. Bao năm qua mình đã sống mà không hài lòng những gì mình có, chẳng trân trọng sự hiện diện của ai nên cuộc sống của mình cứ sống mà mất đi ý nghĩa thật sự, không có mục đích sống rõ ràng, có lẽ vì từ bé mình tổn thương quá nhiều nên mình nhìn đời ánh mắt không mấy tươi sáng. - Trải qua không ít lần sinh tử vì bệnh tật phải học cách chấp nhận đối diện với bệnh tật để vượt qua, có những tai nạn không lường trước dồn dập cứ đến. Đến thời điểm buộc phải tỉnh thức tự mình vượt qua, tự đi bằng đôi chân của mình thì mình mới nhận ra cuộc sống rất quý giá chỉ cần mình còn sống, còn thở đã là hạnh phúc. - Mỗi ngày mình đã sống trọn vẹn hơn như là ngày mai chỉ còn một ngày để sống. Lúc đó mình không còn thời gian oán trách, hờn giận ai mà đã sống và làm những việc mà mình yêu thích, những việc mình chưa làm bao giờ với nội tâm đủ đầy tình yêu thương. Và rồi thì mọi thứ đã quay về đúng quỹ đạo của nó, mình cứ là mình. Những gì thuộc về mình tự quay về đúng thời điểm như là phép màu. St: Trang Trần Angel ........................ #Người_thổi_hồn_những_câu_chuyện #Sách_đời_người_hơn_nhau_chữ_Nhẫn #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    Like
    Love
    2
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 4302 Xem
  • SỐNG TRỌN VẸN ĐẾN TỪNG KHOẢNH KHẮC YÊU THƯƠNG.

    Khi con người ta có quá nhiều thứ thì lại mơ ước những điều lớn lao hơn, người không có gì trong tay chỉ mơ mình có một căn phòng nhỏ có cửa sổ nhìn ra bên ngoài đủ yên tĩnh để ngẫm để sáng tạo để viết lại cảm nhận trong ngày là đủ hạnh phúc.

    Chỉ có sống ở hiện tại, hưởng trọn vẹn những gì ta có thì cuộc sống ta mới cân bằng.

    St: Trang Trần Angel
    ................
    #Người_thổi_hồn_những_câu_chuyện
    #Sách_đời_người_hơn_nhau_chữ_Nhẫn
    #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    SỐNG TRỌN VẸN ĐẾN TỪNG KHOẢNH KHẮC YÊU THƯƠNG. Khi con người ta có quá nhiều thứ thì lại mơ ước những điều lớn lao hơn, người không có gì trong tay chỉ mơ mình có một căn phòng nhỏ có cửa sổ nhìn ra bên ngoài đủ yên tĩnh để ngẫm để sáng tạo để viết lại cảm nhận trong ngày là đủ hạnh phúc. Chỉ có sống ở hiện tại, hưởng trọn vẹn những gì ta có thì cuộc sống ta mới cân bằng. St: Trang Trần Angel ................ #Người_thổi_hồn_những_câu_chuyện #Sách_đời_người_hơn_nhau_chữ_Nhẫn #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 3799 Xem
  • TRẦM CẢM KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CĂN BỆNH MÀ CHỈ LÀ SỰ CHIÊM NGHIỆM RỒI MÌNH TỰ CẢM NHIỀU HƠN.

    Ai trong đời có những giai đoạn rơi vào tình trạng gọi là khủng hoảng vài lần mà chưa tìm ra giải pháp kịp thời nên đã rơi vào tình thế gọi là bế tắt.

    - Cuộc sống là những tháng ngày quẩn quanh chán nán, không lối thoát tìm niềm vui ở bên ngoài nhiều hơn. Tùy theo mức độ nặng nhẹ mỗi người mà trầm cảm kéo dài ngắn ngày hay dài ngày.

    - Trầm cảm không phải là một căn bệnh, con người ta khi trải qua giai đoạn sống trầm thì mới cảm được, tức là chiêm nghiệm được những cung bậc cảm xúc hỷ, nộ, ái, ố.

    - Khi ta vượt qua mọi khó khăn đi bằng đôi chân của mình, ngoảnh đầu nhìn lại thật ra cũng chỉ là trải nghiệm để ta hiểu thế nào là trầm cảm để bước đi trên con đường mới, đón chào phiên bản mới thuộc về mình.

    TRONG HOẠ LẠI TÌM THẤY PHÚC, HỌC ĐƯỢC CÁCH TRÂN TRỌNG NHỮNG GÌ MÌNH ĐANG CÓ CHO DÙ CHỈ LÀ NHỮNG ĐIỀU NHỎ BÉ.

    - Sách thuyết hiện tại giao điểm mọi thực tại đưa con người về đúng quỹ đạo, thức tỉnh một cõi nhân sinh, an nhiên với hiện tại đến từng bước chân.
    ...................
    #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    TRẦM CẢM KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CĂN BỆNH MÀ CHỈ LÀ SỰ CHIÊM NGHIỆM RỒI MÌNH TỰ CẢM NHIỀU HƠN. Ai trong đời có những giai đoạn rơi vào tình trạng gọi là khủng hoảng vài lần mà chưa tìm ra giải pháp kịp thời nên đã rơi vào tình thế gọi là bế tắt. - Cuộc sống là những tháng ngày quẩn quanh chán nán, không lối thoát tìm niềm vui ở bên ngoài nhiều hơn. Tùy theo mức độ nặng nhẹ mỗi người mà trầm cảm kéo dài ngắn ngày hay dài ngày. - Trầm cảm không phải là một căn bệnh, con người ta khi trải qua giai đoạn sống trầm thì mới cảm được, tức là chiêm nghiệm được những cung bậc cảm xúc hỷ, nộ, ái, ố. - Khi ta vượt qua mọi khó khăn đi bằng đôi chân của mình, ngoảnh đầu nhìn lại thật ra cũng chỉ là trải nghiệm để ta hiểu thế nào là trầm cảm để bước đi trên con đường mới, đón chào phiên bản mới thuộc về mình. TRONG HOẠ LẠI TÌM THẤY PHÚC, HỌC ĐƯỢC CÁCH TRÂN TRỌNG NHỮNG GÌ MÌNH ĐANG CÓ CHO DÙ CHỈ LÀ NHỮNG ĐIỀU NHỎ BÉ. - Sách thuyết hiện tại giao điểm mọi thực tại đưa con người về đúng quỹ đạo, thức tỉnh một cõi nhân sinh, an nhiên với hiện tại đến từng bước chân. ................... #Nhasach_Hoanggia_Minhtriet
    0 Bình luận 0 Chia sẽ 2953 Xem
Kết quả khác